Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 386

Cập nhật lúc: 2025-02-26 23:08:40
Lượt xem: 45

Thí sinh có ngôn ngữ hình thể khoa trương kia sờ vết chai trên ngón tay mình, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy. Bị vạch trần đã có hai mươi người. Số lượng người tham gia khoa thi Hội lần này, nghe nói gần nghìn người, tuyệt đối không thể chỉ có hai mươi người muốn không làm mà hưởng. Những người còn lại, hoặc là còn chưa đến lượt tên của bọn họ, hoặc là chính là lén lút vứt bỏ bản chép nhỏ."

Cao Hạ cười nói: "Bất luận thế nào, khoa thi Hội lần này ắt hẳn là công bằng công chính rồi – Đợi gọi đến tên của ta, ta nhất định phải bái tạ vị khảo quan này thật tốt!"

Hứa Yên Miểu tay cầm chén trà đặc, nhấp một ngụm để tỉnh táo.

Hắn không thích uống trà, nhưng không thể không uống. Nhíu chặt mày.

Cầm quyển danh sách tiếp theo, mở ra xem trang đầu tiên: "Nho sĩ Cao Hạ, huyện Lan, Thiểm Tây..."

[Ơ? Người quen a!]

"Ở đây ở đây!"

Đối phương mồ hôi đầm đìa chen chúc đám đông tới, đứng trước mặt Hứa Yên Miểu, cúi đầu thật sâu rồi từ từ ngẩng lên: "Tại hạ chính là nho sĩ Cao..."

"Ngươi?!" Cao Hạ ngẩng đầu lên trong nháy mắt, kinh ngạc đến mức huyệt thái dương đều dùng sức giật một cái.

Hứa Yên Miểu???

Khảo quan khoa thi Hội???

Sao có thể! Hứa Yên Miểu cùng hắn tuổi tác xấp xỉ a!!!

Để đảm bảo tính công bằng tương đối trong khoa cử, tránh việc thí sinh cố ý tiếp cận quan chấm thi, trước khi vào trường thi, danh tính của các quan chấm thi sẽ không được công bố, đặc biệt là chủ khảo – ngoại trừ quan viên trong triều, không ai biết chủ khảo là ai.

Đương nhiên, nếu như hắn đến kinh thành, sau đó chọn bừa một vị quan viên đến bái phỏng, mà người đó lại tình cờ là quan chấm thi khoa cử, chỉ cần không có chứng cứ gian lận, thì đều có thể xem là trùng hợp, không có gì đáng ngại.

Cho nên, không ít cử nhân sau khi đến kinh thành, đều rất tích cực mang văn chương của mình đi bái phỏng các quan viên khắp nơi, chính là muốn đánh cược vận may, xem có thể được quan chấm thi để mắt tới hay không.

Trước đây, Cao Hạ cũng từng làm chuyện như vậy, thậm chí còn đem số bạc có được từ việc bán đồ gia truyền, nửa cái túi da, dùng hết để đút lót cho đám người gác cổng của các quan viên, cầu xin bọn họ đưa thiếp mời và văn chương của mình lên cho lão gia nhà họ.

Bây giờ hắn lại nói với ta, ta vốn dĩ quen biết một vị quan chấm thi?!

Trong mắt Cao Hạ nhất thời ngấn lệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-386.html.]

Tiền, của, ta!!!

Hứa Yên Miểu sau khi kiểm tra thân phận của hắn, liền mỉm cười nói: "Vào đi, đừng quên xem sơ đồ vị trí các phòng thi trên cổng lớn, tìm đúng phòng theo số báo danh."

Cao Hạ chắp tay: "Đa tạ thượng quan."

Lúc bước vào cổng lớn trường thi, còn liên tục quay đầu lại, không ngừng tặc lưỡi.

"Trẻ tuổi như vậy đã làm quan chấm thi..."

Con người với con người, quả thực không thể so sánh.

Hứa Yên Miểu nghiêm túc gọi tên, mỗi khi kiểm tra xong một thí sinh, đều kiên nhẫn nhắc nhở hắn xem sơ đồ vị trí phòng thi.

Mấy chục binh lính đứng canh gác hai bên hắn, ánh mắt sắc bén như chim ưng đảo qua trang phục của đám cử nhân, nếu phát hiện có điểm nào không ổn, lập tức xông tới lục soát.

Một ngày tốt lành

Thời gian dần trôi đến lúc rạng sáng.

"Chắc là không còn ai đến nữa."

Đã đến lúc khóa cổng trường thi.

Hứa Yên Miểu đứng dậy, nâng ngọn đèn dầu nhỏ, định thổi tắt ánh lửa leo lét đó.

"Khoan đã! Khoan đã!"

Tiếng gọi gấp gáp truyền đến, Hứa Yên Miểu nhìn qua, một gã đàn ông mặt vàng đội khăn vuông xông tới, mặt đỏ bừng vì gắng sức: "Đại quan, tại hạ... tại hạ cũng là cử nhân, đến tham gia khoa cử!"

Ánh đuốc trên tường cổng trường thi, soi rõ những hạt cát và muối bám trên mặt hắn. Nhìn qua là biết vừa trải qua một chặng đường dài.

Hứa Yên Miểu hơi nhíu mày: "Nhưng mà... sơ đồ vị trí phòng thi đã sắp xếp xong, không có tên của ngươi, trong phòng thi cũng không có chỗ cho ngươi."

– Thi Hội yêu cầu thí sinh phải tự mình đến Lễ bộ đăng ký, đến ngày hết hạn, Lễ bộ sẽ sắp xếp sơ đồ vị trí phòng thi, gửi đến trường thi. Không có tên tức là không đăng ký, cũng không có chỗ ngồi.

– Trước đó đúng là đã bắt được không ít kẻ gian lận, nhưng việc bọn họ gian lận không thể vào trường thi và việc trường thi vẫn giữ lại chỗ ngồi cho bọn họ, không hề mâu thuẫn.

Loading...