Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 359
Cập nhật lúc: 2025-02-12 22:29:16
Lượt xem: 70
[Cảm giác răng hàm đều lộ ra rồi.]
Trên Kim đài, lão Hoàng đế nhanh chóng thu lại nụ cười, ho nhẹ hai tiếng: “Các khanh còn nhớ hai năm trước, trẫm mở cửa biển, đồng thời tổ chức đội thuyền ra biển chứ?”
[A!]
[Ta nhớ ra rồi!]
[Hình như lúc trước có thấy đội của Tạ Lạc Thủy tìm được khoai tây khoai lang đã quay trở lại.]
“Đùng——”
“Đùng đoàng——”
Ở một nơi nào đó trong kinh thành vang lên tiếng pháo, treo trên tường trên xà nhà, lửa vừa châm, ngọn lửa bùng lên, tiếng nổ đùng đoàng vang lên, đám đông cười nói chào đón năm mới, giấy đỏ rơi như mưa, rơi lên đầu lũ trẻ con chạy nhảy khắp nơi một màu đỏ rực.
Như cảm nhận được không khí vui mừng, lão Hoàng đế mặt nghiêm nghị, nhưng hàm răng trắng lại lộ ra lần nữa.
Đã nhắc đến đội thuyền, nhắc đến Đại tướng quân cũng rất bình thường: “Gần hai năm rồi, cũng không biết Tần Quan bây giờ thế nào, có bình an không.”
Các đại thần bên dưới đương nhiên là phụ họa theo những lời chúc tốt lành, người nào người nấy nói cứ như Đại tướng quân tung hoành trên biển cả, không hề hấn gì.
Nghe đến đây Hứa Yên Miểu cũng thấy ê răng.
Lão Hoàng đế hiển nhiên rất hài lòng, tiếp đó ông lại nói: “Hai năm nay mở đường biển, sứ và trà của Đại Hạ chúng ta bán chạy ra nước ngoài, đồng thời, Hộ bộ tăng thu — từ ba ty Bác ở Hàng, Minh, Quảng, thu được tiền, lương, bạc, hương liệu, thuốc men, tổng cộng năm mươi tư vạn một trăm bảy mươi ba quan. Còn có…”
Nói một đống về việc Hộ bộ tăng thu bao nhiêu bao nhiêu, cả triều đình đều tràn ngập không khí vui mừng hớn hở.
Hứa Yên Miểu:[Vậy… tăng lương không?]
Lão Hoàng đế: “…”
[Không tăng lương thì bọn họ vui vẻ cái gì? Mấy vị quan tốt với dân chúng vui vẻ thì cũng thôi, những người có chí lưu danh sử sách cũng có thể hiểu được, nhưng những người khác chẳng phải đều là làm quan để kiếm cơm sao?]
Bạch Trạch hoang mang.jpg
Quần thần: “…”
Chẳng phải Bệ hạ hận không thể bắt bọn họ trả tiền để làm việc sao? Bọn họ đã không còn hy vọng vào điều này nữa, chỉ có thể tự thỏa mãn về mặt tinh thần thôi.
Các vị quan tốt với dân chúng và các vị quan có chí lưu danh sử sách đỏ mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-359.html.]
Khụ, tuy bọn họ có hoài bão lớn, nhưng… cũng muốn tăng lương nha.
Lão Hoàng đế mắt nhìn thẳng về phía trước.
Một ngày tốt lành
Muốn tăng lương thì không thể. Nhưng nếu làm tốt, ban thưởng một ít tiền thì vẫn được.
Nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý: “Gần đây có người Âu La Ba đến thăm, nghe nói hạm đội Âu La Ba đã giương buồm ra khơi hàng chục năm, đi qua không ít nơi kỳ lạ. Các khanh đều có thể nghe một chút — Đại Hạ trên đất liền, đã không thể chinh phục thêm nữa, sau này đều là thiên hạ của biển cả.”
Quần thần nghiêm mặt: “Vâng!”
Hứa Yên Miểu ghi nhớ: [Khoa cử có thể ra một đề về con đường tơ lụa trên biển.]
Các đại thần: “?”
Đây là cái gì?
— Tuy Đại Hạ có giao thương trên biển với các quốc gia khác, nhưng không gọi là con đường tơ lụa.
Tuy bọn họ nghe được đề thi, nhưng không một ai dám tiết lộ ra ngoài.
Dám tham ô là vì muốn hưởng thụ, lấy mũ cánh chuồn đi đánh đổi tương lai của người khác thì được cái gì? Bọn họ đâu phải là thánh nhân xả thân vì người.
*
Người Âu La Ba này quả thật đã đi rất nhiều nơi.
Ông ta nói, có một nơi đặc biệt nóng, người dân ở đó phải sống trong hang động dưới lòng đất.
Ông ta nói, có một vùng biển, không sóng, không sinh vật, không thể chìm đồ vật, gọi là Biển Chết.
Ông ta nói, có một quốc gia, ngày nam nữ kết hôn sẽ ăn một loại đồ gọi là bánh kem, trước khi chú rể và cô dâu cắt bánh kem, ai cởi được một chiếc giày của đối phương trước, người đó sẽ là chủ gia đình.
Khi ông ta nói chuyện, đầu lưỡi thỉnh thoảng chạm vào vòm miệng, giọng nói như đang nhảy múa. Rất là dị vực.
Ông ta kể về phong tục tập quán của các quốc gia rất thú vị, một số vùng cũng rất kỳ lạ, khiến các quan viên triều đình vô cùng tò mò.
“Biển không thể chìm, thật sự có nơi kỳ lạ như vậy sao? Chẳng phải là ngược lại với Nhược Thủy ‘lông ngỗng không nổi’ sao?”
“Nóng đến mức phải sống trong hang động dưới lòng đất, chẳng phải là mất đi rất nhiều thú vui sao?”