Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 355
Cập nhật lúc: 2025-02-08 23:20:05
Lượt xem: 84
Đâu chỉ là hơi quá đáng! Thật mất mặt!
Binh Bộ Thượng thư dậm chân, bước nhanh tới.
Cao Hạ ngẩng đầu lên nghi hoặc: “Hai vị là?”
Binh Bộ Thượng thư: “Ta họ Lê, hôm nay đến đây có việc muốn thương lượng với các hạ, xin mượn bước nói chuyện.”
Cao Hạ gật đầu, dẫn bọn họ vào phòng. Lại bê ghế ra, lấy bọc hành lý từ trên cùng của tủ xuống, từ bên trong lấy ra bọc vải được buộc bằng dây giấy, mở ra rồi lấy một nhúm trà kém chất lượng, pha trà cho hai vị khách: “Hai vị lang quân có chuyện gì mà đến đây?”
Binh Bộ Thượng thư đi thẳng vào vấn đề: “Ta có một người bạn, tổ tiên cũng là Đại vương tử nước Ngu, nhưng hắn không muốn nhận thêm một người họ hàng nữa.”
Cao Hạ hơi nhướng mày: “Chuyện này… e là không ổn, chuyện tổ tiên, tại hạ sao có thể dễ dàng từ bỏ.”
Binh Bộ Thượng thư lại nói cho hắn biết tổ tiên của hắn thật ra không phải tổ tiên của hắn.
Cao Hạ lại nói: “Xem ra bạn của ngài cũng không phải là hậu duệ chân chính, đã như vậy, tại sao lại là tại hạ đi đổi?”
Binh Bộ Thượng thư nghiêm mặt.
Xem ra là đến lúc bạc xuất hiện rồi. Thành hay không, phải xem bạc có đủ cao, đủ cứng hay không.
“Xoạt—”
Một thỏi bạc to bằng nắm tay được đặt lên bàn.
Cao Hạ: “Ngài đây là ý gì!”
Một ngày tốt lành
Binh Bộ Thượng thư: “Ta cũng biết chuyện này khá khó khăn, số bạc này là bồi thường, mong các hạ tạo điều kiện.”
Cao Hạ lớn tiếng: “Ngài đây là coi ta là người thế nào! Cho dù hoàng thất nước Ngu không phải tổ tiên của ta, nhưng đã thờ cúng bao nhiêu năm, trong lòng ta cũng thật sự coi bọn họ là tổ tiên, sao có thể dễ dàng thay đổi vì chút tiền tài! Thật là sỉ nhục văn nhân!”
“Xoạt—”
Binh Bộ Thượng thư đặt lên thỏi bạc thứ hai, cũng to bằng nắm tay.
Hai thỏi bạc dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, tỏa ra hương thơm của tiền bạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-355.html.]
“Mong các hạ lượng thứ. Nhưng bạn của ta nhất định phải nhận vị tổ tiên này, chỉ có thể xin các hạ nhường lại.”
Cao Hạ nổi giận: “Kẻ sĩ như chúng ta! Sao có thể bán đứng tổ tiên vì hai thỏi bạc! Ngài đang sỉ nhục ta sao!”
Binh Bộ Thượng thư trợn tròn mắt.
Chẳng lẽ hắn đã đánh giá thấp…
Hứa Yên Miểu lặng lẽ: [… Phải thêm tiền?]
Cao Hạ chính trực: “Phải thêm tiền!!!” Không phải là thêm tiền sao!
Thêm!
Binh Bộ Thượng thư hào phóng đặt mười thỏi bạc to bằng nắm tay lên bàn.
Phía sau là tiếng lòng của Hứa Yên Miểu: [Dù sao cũng là tiền công.]
Ta cái gì cũng không nghe thấy.
Binh Bộ Thượng thư mỉm cười bình tĩnh hỏi Cao Hạ: “Bấy nhiêu đây đủ chưa? Nếu không đủ…”
[Chuyện liên quan đến thể diện, lão Hoàng đế quả nhiên rất hào phóng.]
Binh Bộ Thượng thư mặt mày tươi cười, bất động.
— Tiếng lòng nhỏ bé, không thể làm loạn đạo tâm của ta!
Cao Hạ thấy đủ liền dừng, ôm bạc vào lòng, giọng điệu nhiệt tình: “Đủ rồi! Sau này đó chính là tổ tiên của một mình bạn ngài! Mộ lời đã định!”
Sau đó hắn liền chú ý đến chàng trai tuấn tú đối diện nhìn hắn một cái thật sâu.
Lập tức tim đập thình thịch, từ từ cụp mắt xuống, ánh mắt đặt trên mười ngón tay thon dài của đối phương tùy ý đặt trên mép án kỷ. Tiếng lòng hỗn loạn: Sao vậy? Chẳng lẽ là hắn nói chưa đủ chân thành, người này vẫn không yên tâm, định trừ khử hắn?
Mà Hứa Yên Miểu…
[Khốn kiếp. Thật ghen tị, đây mới là mộ tổ bốc khói xanh thật sự chứ!]