Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 335
Cập nhật lúc: 2025-02-04 23:06:51
Lượt xem: 74
Đậu Thừa tướng là một trong những người đi theo, nhìn qua thấy thứ đó được một tấm vải lớn che phủ, liền nheo mắt cười: “Bệ hạ, vật mà Điện hạ đặc biệt tìm kiếm thật sự rất đồ sộ, quả là hiếu tâm đáng khen.”
Lễ bộ Thượng thư vì leo núi mà mũ quan cũng lệch sang một bên, lúc này vừa chỉnh lại mũ, vừa nghi hoặc nhìn Thái tử.
Một ngày tốt lành
Hiếu tâm? Thật sao? Sao ông ta lại cảm thấy hình như không đúng lắm?
Thái tử ánh mắt sáng rực: “Phụ hoàng! Mời người mở ra!”
Lão Hoàng đế liếc con trai một cái, bước chân không dừng lại, tay cũng không hề rảnh rỗi, vươn tay nắm lấy tấm vải thô giật mạnh.
Thái tử cố gắng giữ bình tĩnh, ánh mắt nóng rực nhìn về phía đó.
Trong lòng đã hân hoan: Quả nhiên! Chuyện này tìm Hứa Yên Miểu là đúng rồi! Nhìn hình dáng đó, chắc chắn là một căn nhà, hơn nữa không lớn. Như vậy, cho dù hắn có xây nhà vàng thì cũng không tốn bao nhiêu tiền.
Sau đó, tấm vải thô trượt xuống, lộ ra một căn nhà nhỏ chỉ có một gian, căn nhà không phải là trọng điểm, trọng điểm là trên tường, chi chít nạm đầy “bảo vật”.
Có những viên ngọc tròn màu trắng sữa, trông giống như ngọc trai, to bằng móng tay, nạm kín cả một bức tường, hầu như không đếm xuể.
Có những đóa sen đen bóng loáng, nâng đỡ chân tường, như thể nâng cả căn nhà lên khỏi mặt đất. “Đóa sen đen” ấy trông như được kết tinh từ tinh hoa của nước, vừa nhìn đã biết giá trị không hề nhỏ.
Còn có mái nhà màu đỏ bán trong suốt…
Lễ bộ Thượng thư đường đường là một đại thần nhị phẩm, nói năng cũng lắp bắp: “Đây đây đây—— đây lẽ nào là huyết ngọc? Một khối lớn như vậy…”
Thái tử ngươi lấy từ đâu ra vậy?
Lẽ nào thật sự đi cướp rồi?
Dưới mái hiên còn treo những viên ngọc trai bảy màu!!!
Bảy màu!
Cái này còn quý giá hơn gấp mười lần so với nhà vàng, nhà ngọc mà bọn họ tưởng tượng trước đó. Giá cả đương nhiên cũng rất đáng kể.
Đậu Thừa tướng đánh giá một chút: “Không có vạn kim thì không xây nổi.”
Vậy… cháu trai ông ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Nhận hối lộ? Hay là bóc lột dân chúng?
Ánh mắt lão Hoàng đế trở nên nguy hiểm.
Thái tử ngây ngốc nhìn căn nhà pha lê lấp lánh bảo vật chất đống bằng tiền, đột nhiên rùng mình một cái.
Tay vô thức sờ lên cái chân lành lặn của mình.
Với tính cách của phụ hoàng hắn, nhìn thấy căn nhà như vậy, sẽ đánh gãy nốt cái chân còn lại của hắn!
Hắn chỉ muốn chọc tức phụ hoàng hắn thôi, không ngờ Hứa Yên Miểu lại chuẩn bị cho hắn một bất ngờ lớn như vậy!!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-335.html.]
“Phụ hoàng!”
“Phụ hoàng!”
“Người bình tĩnh lại! Nhi thần nghĩ là có hiểu lầm!”
“Chắc chắn là có hiểu lầm!”
“Người đừng lấy cành cây! To bằng miệng bát rất đau đó!”
“Cữu cữu mau ngăn phụ hoàng lại! Cứu mạng——”
“Á——”
……
Hứa Yên Miểu đứng dưới chân núi, tay che nắng nhìn lên núi.
Hắn chẳng nhìn thấy gì cả.
Nhưng trong lòng lại đắc ý và vui sướng.
[Hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo!]
[Nung xương gà xương vịt cả tháng trời, cuối cùng cũng xong rồi!]
[Ta còn vất vả bắt chuột, cho chúng ăn cát thạch anh mấy ngày trời mới cho vào lò nung. Làm cho Thái tử một bộ bảy viên ngọc rồng, viên nào viên nấy to bằng nắm tay, đủ bảy màu sắc, Thái tử chắc chắn sẽ cảm động lắm!]
[Tiếc là không tìm được radium, nếu không thì phải làm cho nó phát sáng lấp lánh mới được.]
Thái tử bị què một chân, căn bản không chạy được.
Lão Hoàng đế tay cầm cành cây to, nhìn đứa con trai phiền lòng với nụ cười hung dữ.
“Cao Hiến, ta đã lâu không đánh ngươi, ngươi liền ra ngoài làm kẻ ăn chơi trác táng ức h.i.ế.p dân lành phải không!”
“Nhiều châu báu như vậy, ngươi bóc lột bao nhiêu nhà mới có được?!”
Giọng nói như sấm sét khiến Thái tử run lên bần bật: “Phụ hoàng, nhi thần… nhi thần không biết…”
Lão Hoàng đế cười lạnh một tiếng: “Ngươi đúng là không biết, những thứ này đều là sai bảo nô bộc đi làm phải không? Ngươi chỉ phụ trách lấy đồ, còn việc có bao nhiêu nhà tan cửa nát, Thái tử gia cũng không quan tâm.”
Thái tử nhanh nhẹn chui ra sau lưng Đậu Thừa tướng, thò đầu ra: “Phụ hoàng, người dù sao cũng nghe nhi thần giải thích đã! Nhi thần đã cố ý sai người giám sát, sao có thể ức h.i.ế.p dân lành được!”
Lão Hoàng đế nhìn chằm chằm con trai mình, trong mắt dâng lên cơn bão thịnh nộ: “Ta đương nhiên tin tưởng ngươi nhất định phái người đi giám sát, nhưng kết quả lại bày ra trước mắt. Chỉ có một khả năng, bọn chúng bóc lột lúc nào, giấu ngươi lúc đó. Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, làm việc chớ có khinh suất, tuyệt đối không được coi người khác là kẻ ngu ngốc —— chẳng lẽ ngươi muốn nói những châu báu này là nhặt được ở sông, đào được ở núi sao!”