Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 330

Cập nhật lúc: 2025-02-03 23:40:30
Lượt xem: 105

Lão Hoàng đế: "..."

Tuy rằng ông cũng khá ngang ngược, nhưng ông thật sự tôn sư trọng đạo, cũng dạy nhi tử tôn sư trọng đạo.

Ông lập tức cầm tấu chương lên giả vờ đang xem, còn dùng tay dụi dụi mắt, bộ dạng mệt mỏi vì xem tấu chương.

[Hửm? 'Tốt' cái gì?]

Một ngày tốt lành

Hứa Yên Miểu theo bản năng quay đầu lại, ánh mắt từ trên người Thái tử chuyển sang Hoàng đế, liền thấy đối phương đang cúi đầu xem tấu chương.

[Ồ!]

Chắc là nhìn thấy nội dung tương đối hài lòng, cho nên mới kêu một tiếng "tốt".

Hứa Yên Miểu cũng không tò mò về chuyện này, hắn tò mò hơn là Thái tử hôm nay muốn làm gì, hình như rất hăng hái.

Sau đó nghe một hồi, phát hiện là vụ án bán quân lương mà hắn đã điều tra ra từ tháng trước. Quen thuộc không thể quen thuộc hơn. Hơn nữa, chuyện này bất kể là bắt người xử phạt hay là an ủi tướng sĩ, đều không liên quan đến Lại bộ.

Hứa Yên Miểu cụp mắt xuống, bề ngoài nhìn rất nghiêm túc, rất có thể dọa người.

Trên thực tế...

[Tuyệt vời! Có thể tiếp tục lơ đãng rồi!]

Lão Hoàng đế: "..."

[Vừa hay ngủ một giấc!]

Lão Hoàng đế: "..."

Ngươi đừng có quá đáng quá!

Trước đây làm quan Cửu phẩm lén lười biếng thì thôi, đã làm quan Tòng Ngũ phẩm rồi, sao còn mặt mũi mà ngủ gật!

Mới mười chín tuổi, lười biếng như vậy thì ra thể thống gì!

[Chúc ngủ ngon -- không! Chào buổi sáng!]

Lão Hoàng đế cười lạnh một tiếng.

Chào buổi sáng?

Trẫm còn đang làm việc đây này, ngươi muốn chào buổi sáng? Mơ đi!

"Tội bán quân lương, vũ khí không thể tha thứ, tất cả những người liên quan, kẻ nào đáng c.h.ế.t thì giết, kẻ nào đáng phạt thì phạt."

Lão Hoàng đế trước tiên đặt ra giọng điệu, sau đó các quan viên trong triều có liên quan đến những công việc này bắt đầu tấu trình nên xử lý như thế nào, đưa ra quy trình, Hoàng đế chỉ cần phụ trách xem xét và phê duyệt là được.

Nhưng chuyện này và Lại bộ, và hắn có quan hệ gì?

Hứa Yên Miểu yên tâm ngủ gật.

Lão Hoàng đế bỗng nhiên lên tiếng: "Những vị trí trống của tội quan này, do Lại bộ sắp xếp người nhậm chức."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-330.html.]

[!]

Bắt được từ khóa, Hứa Yên Miểu giật mình tỉnh giấc. Hồi tưởng lại lời lão Hoàng đế vừa nói: [Không có vấn đề gì lớn, Lại bộ hàng năm đều chuẩn bị sẵn thành tích khảo hạch và tư liệu kinh nghiệm của người được chọn, sau khi về nha môn lật xem một chút, rất dễ dàng là có thể chọn được người tốt.]

[Tiếp theo hẳn là thật sự không có việc gì của Lại bộ nữa, tiếp tục ngủ bù.]

Lão Hoàng đế: "?"

Nói nhảm! Sao lại không có việc của Lại bộ... Chờ đã, hình như thật sự không còn nữa?

"..."

Lão Hoàng đế nhịn lại nhịn, đột nhiên lên tiếng: "Tướng sĩ khi không hành quân là một ngày hai bữa, mười ngày lại thưởng một cân thịt heo, một cân rượu vàng, bây giờ trẫm muốn đổi thành một ngày ba bữa, thịt heo và rượu vàng năm ngày thưởng một lần."

Quần thần kinh ngạc.

Binh bộ bên kia nhanh chóng phản ứng lại: "Bệ hạ anh minh!"

Sau đó là các võ tướng, giơ hai tay hai chân tán thành.

Hộ bộ bên kia tuy không phản đối, nhưng uyển chuyển nhắc nhở: "Bệ hạ, quân phí lấy từ đâu ra?"

Lão Hoàng đế: "Bên nước Ngụy đã phát hiện ra mỏ vàng mỏ bạc."

Vậy thì không có vấn đề gì nữa. Hộ bộ Thượng thư ngậm miệng.

-- Những đãi ngộ này, sản lượng của Đại Hạ hoàn toàn có thể cung cấp được, chỉ là triều đình không có tiền thôi.

Lão Hoàng đế: "Ừm, chuyện này giao cho Lại bộ đi làm."

Hộ bộ: ???

Binh bộ: ???

Lại bộ làm chuyện này, chúng ta làm gì?

[Cái gì?]

Hứa Yên Miểu đang ốm yếu bỗng nhiên ngồi bật dậy.

[Lại có việc rồi sao?]

[Không đúng a, chuyện này không phải do Lại bộ quản chứ?]

Lão Hoàng đế chậm rãi bổ sung: "Các ngươi chọn người, các ngươi làm việc, nếu lại xảy ra chuyện bán quân nhu, các ngươi tự mình cởi mũ ô sa trên đầu đi."

"Bệ hạ bớt giận!"

Lại bộ Thượng thư vội vàng quỳ xuống, các quan viên khác của Lại bộ cũng nhao nhao quỳ xuống. Hứa Yên Miểu đi theo, nghe giọng nói không hề tức giận của Lão Hoàng đế trên kim đài: "Muốn trẫm bớt giận, trước tiên làm tốt việc đi."

[Đãi ngộ Lão Hoàng đế dành cho binh lính bình thường đã là tốt nhất trong lịch sử rồi, những thứ này đều là tiền mua mạng, có đủ tiền người ta mới bằng lòng liều mạng vì ông.]

[Mọi thứ đều sắp xếp ổn thỏa, lại cứ phải gặp phải đồng đội ngu ngốc. Tuy rằng nghĩa tử của Vĩnh Xương hầu phát hiện còn kịp thời, nhưng nếu ta là binh lính, đã từng bị nợ quân lương một lần, sau này lên chiến trường đều phải suy nghĩ xem có đáng liều mạng hay không. Ai biết được sau khi chết, tiền trợ cấp có bị cấp trên tham ô hay không.]

Loading...