Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 329
Cập nhật lúc: 2025-02-03 23:40:28
Lượt xem: 92
[Cái gan này cũng lớn thật đấy, Binh bộ Hữu Thị lang...]
Ánh mắt kinh ngạc giống như sóng biển, ập đến từ bốn phương tám hướng.
Binh bộ Hữu Thị lang giật mình, lại rất nhanh bình tĩnh lại, suy nghĩ một hồi, khẳng định: "Không phải ta, ta không làm, chắc chắn lại là tiểu Bạch Trạch nói năng lấp lửng -- phỏng chừng là thuộc hạ nào đó của ta."
Khóe miệng còn mang theo chút ý cười.
Giống như đá ngầm giữa biển, mặc cho sóng gió, ta vẫn vững vàng bất động.
Đồng liêu xung quanh không khỏi thầm than một tiếng: Tâm tính thật tốt!
[... Con rể này ăn phải mấy cân mật gấu vậy, dám động vào quân hỏa, đúng là giỏi.]
Chân Binh bộ Hữu Thị lang mềm nhũn, may mà đồng liêu bên cạnh đỡ nhanh, nếu không ngã ra gây động tĩnh, dẫn đến Hứa Yên Miểu chú ý, sau đó liên tưởng đến việc lời nói trong lòng của hắn có thể bị người khác nghe được, thì sẽ gặp đại họa.
"Ngươi không sao chứ?" Đồng liêu nhỏ giọng hỏi.
Binh bộ Hữu Thị lang cổ họng căng cứng, nuốt nước miếng: "Ta phòng trước phòng sau, nghĩ gia phong nhà mình trong sạch, con cháu tuyệt đối không dám làm loại chuyện này, liền yên tâm, kết quả ta quên đề phòng con rể!"
Con rể phạm tội, sẽ liên lụy đến nhà hắn nha!
Cửu tộc của con rể bao gồm cả cha vợ mẹ vợ.
Đồng liêu: "..."
Thì ra vừa rồi ngươi ung dung thản nhiên, là vì ngươi cho rằng không liên quan đến ngươi.
Nhưng mà biết được kẻ xui xẻo là ai, bọn họ liền yên tâm hơn nhiều.
Trong chốc lát, mọi người tâm tư xáo động, có người nghĩ nhân cơ hội này loại bỏ kẻ khác, có người nghĩ xem mình có bị liên lụy hay không, nếu có liên lụy thì làm sao để thoát thân, còn có người --
Ví dụ như Hình bộ Chủ sự Lương Duệ một lòng vì công việc, liền mím môi tiến lên: "Bệ hạ, thần nghe nói Thái tử điện hạ không lâu nữa sẽ hồi kinh, không biết sẽ dùng quy cách gì để nghênh đón?"
Sinh viên trong sáng thì nghe không ra.
Nhưng trong triều có rất nhiều người nghe ra được:
Bệ hạ! Đừng đổ tội cho Cẩm y vệ nữa -- chủ yếu là lần này cách bảy tháng, lại đổ tội cho Cẩm y vệ dễ bị lộ, chi bằng nói là Thái tử ở bên ngoài nghe được.
Lão Hoàng đế cũng nghe ra được, liền đáp lại: "Không phải chuyện gì lớn, không cần đặc biệt nghênh đón. Trẫm sẽ phái người đến ngoại ô nghênh đón Thái tử."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-329.html.]
...
Một ngày tốt lành
Khi Thái tử trở về, vô cùng tiếc nuối.
"Sao vừa lúc bản cung rời đi, kinh thành lại xảy ra nhiều chuyện thú vị như vậy chứ!"
Bây giờ nghe người ta kể lại, không còn mùi vị đó nữa!
Thân cận của hắn nghiêm túc nói: "Bây giờ còn có một 'chuyện náo nhiệt' đang chờ điện hạ."
Thái tử cười tủm tỉm xua tay: "Không vội không vội."
Sau đó hắn kiên nhẫn điều tra con rể của Binh bộ Hữu Thị lang từ trong ra ngoài, lấy được nhân chứng vật chứng bán quân lương và vũ khí thật sự của hắn ta, mới vào buổi sáng hôm nào đó, hắng giọng trước gương đồng, mang theo tất cả chứng cứ đắc ý lên triều!
Ô hô! Có trò hay rồi!
[Ú hú! Thái tử điện hạ đã về!]
Thái tử khựng lại, quay đầu, thấy Hứa Yên Miểu nhìn mình chằm chằm, suýt chút nữa không giữ được nụ cười ôn nhuận trên mặt.
Trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm không lành.
[Khốn kiếp! Thật muốn hỏi hắn, đường đường là Thái tử mà lại giả vờ ăn vạ lưu manh thì có cảm giác thế nào.]
[Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thái tử ngoan ngoãn xếp hàng mua ngỗng quay đấy, bởi vì tên lưu manh kia muốn chen hàng mà trực tiếp tự mình ra tay đánh, còn không cho thị vệ bên cạnh giúp đỡ.]
[Sau đó đối phương đụng hắn một cái, hắn liền thuận thế nằm trên đất kêu la, vừa khóc vừa làm ầm ĩ, nước mắt nước mũi tèm lem tố cáo bọn họ bắt nạt người què... Ách, sao Thái tử nhìn có vẻ rất giàu kinh nghiệm vậy?]
[Cái này cũng lợi hại quá rồi phải không?]
Thái tử: "... Khụ." Hắn cố gắng đè nén sự đắc ý trong lòng, khóe miệng vẫn không nhịn được cong lên khiến mấy vị lão sư nhìn sang càng thêm không thể tin nổi, phùng râu trừng mắt, cổ và tai đỏ bừng vì tức giận.
Đường đường là Thái tử lại đánh nhau với bọn lưu manh, còn ra thể thống gì nữa!
Lão Hoàng đế theo bản năng: "Tốt!!!"
Giọng nói như chuông lớn.
Còn đắc ý nghĩ: Bản lĩnh của nhi tử trẫm khi còn trà trộn trong dân gian vẫn chưa mất, lên được triều đường, xuống được phố xá. Tốt, không hổ là nhi tử của trẫm!
Sau đó liền nhìn thấy những vị đại nho lớn tuổi quay đầu lại, nhìn ông chằm chằm.