Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 136
Cập nhật lúc: 2024-11-25 22:11:10
Lượt xem: 36
Ở dưới mái hiên nhà người ta, Hứa Yên Miểu lặng lẽ cúi đầu: "Đại nhân dạy phải."
Phía sau là tiếng rao bán kẹo hồ lô, tiếng mời gọi của chủ quán rượu, tiếng rao của những người bán hàng rong với gánh hoa quả trên vai, người bán chó dắt theo mấy sợi dây xích chó, thầy bói cũng có, thầy tướng số xem tướng, người bán bùa phép, người vẽ tranh…
Người dân qua lại tấp nập, khu vực này đặc biệt phồn hoa, cũng có nghĩa là, rất nhiều người tin Hoàng đế là Tống Tử Quan Âm.
Vì vậy, mặt Hoàng đế càng đen hơn.
Nhưng…
[Liên quan gì đến ta, đâu phải ta làm ra! Sao lại trút giận lên ta chứ!]
[Chu Bái Bì, ngay cả ngày Tết cũng không cho người ta ra ngoài chơi, mới mùng hai Tết thôi đấy!]
[Hơn nữa lương bổng của Thượng thư bao nhiêu, lương bổng của Thị lang bao nhiêu, lương bổng của Tư Vụ bao nhiêu? Lãnh hai nghìn đồng, lại trách ta không làm việc của hai vạn đồng, quá đáng quá!]
[Ta chưa lập gia đình thì tại sao không thể quan tâm Tống Tử Quan Âm, ngài tức giận như vậy chẳng phải vì ngài trở thành Tống Tử Quan Âm sao.]
[Hơn nữa, cũng đâu phải chỉ mình ta đến đây…]
[Như Lại bộ Thượng thư, cấp trên của ta chẳng phải ông ta cũng cải trang thành người bán kẹo hồ lô đến xem bia đá chữ 'Sinh' sao?]
Xoẹt một cái, sắc mặt đen sì trên mặt Lão Hoàng đế như đông cứng lại, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào người bán kẹo hồ lô đang quay lưng về phía mình.
Lại bộ Thượng thư: "..."
Người bán kẹo hồ lô cứng đờ quay người lại, cứng đờ giơ lên một xiên kẹo hồ lô: "Vị lang quân này, ăn kẹo hồ lô không?"
Lão Hoàng đế: (:)
[Binh bộ Thượng thư còn mang theo một giỏ hoa đi bán, à, trên đầu ông ta cũng cài không ít hoa, vì sợ bị ngài phát hiện đấy.]
Lão Hoàng đế lại u ám nhìn sang người bán hoa kia.
Binh bộ Thượng thư: "..."
Ông ta lặng lẽ cúi đầu, ba bông hoa cài trên đầu rơi xuống đất theo động tác của ông ta, chỉ còn bông hoa cài trên tai vẫn lay động trong gió.
[Ê, Hình bộ Thượng thư đa tài đa nghệ ghê, còn biết xem tướng nữa, không ngờ đấy!]
Hình bộ Thượng thư đang dọn dẹp quầy xem tướng của mình, định chuồn êm, liền kéo tấm vải viết "Không linh nghiệm không lấy tiền" che mặt.
Theo từng cái tên Hứa Yên Miểu nói ra, các quan viên đi theo, mười người thì hết tám chín người có mặt ở đây.
Trước bia đá chữ "Sinh", bình thường đúng là có rất nhiều người dân đến đây bái bia thắp hương, nhưng tối nay đông nghịt người như vậy, tuyệt đối là nhờ công lao của các vị quan này.
Lão Hoàng đế suýt nữa thì cười ra tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-136.html.]
"Tất cả ra đây cho trẫm!"
Từng vị quan viên lấm lét bước ra.
Điều khiến Lão Hoàng đế an ủi là, vẫn có quan lớn không đến: "Các ngươi học tập Tần Quan xem! Hắn chưa bao giờ có những sự tò mò thừa thãi này!"
Tần Quan, chính là tên của Đại tướng quân.
"Cái gì mà không tò mò." Vĩnh Xương Hầu bĩu môi: "Chẳng phải là vì hắn không cần 'tống tử' sao."
Hứa Yên Miểu nhìn trái nhìn phải, quả thật không thấy Đại tướng quân.
[Kỳ lạ thật, chẳng lẽ đoạn tụ thật sự không cần con cái?]
[Cũng không đúng, tuy ta không phải đoạn tụ, nhưng ta cũng không cần con cái. Nhưng ta lại rất tò mò về bia đá chữ "Sinh" này.]
[Hắn… c.h.ế.t tiệt! Ha ha ha ha! Hắn cải trang thành ăn mày, thảo nào Lão Hoàng đế mắt tinh như vậy mà cũng không phát hiện ra hắn!]
Ở góc tường, một bóng người bò lê bò lết, hình như bị què chân đang định rẽ ngoặt từ đây để thoát khỏi tầm mắt mọi người, lúc này, hắn lặng lẽ, lặng lẽ quay người bò lại, kéo một chân đến trước chân Lão Hoàng đế, từ trong cái bát vỡ lấy ra thứ duy nhất kiếm được tối nay, cẩn thận đặt bên cạnh giày của Lão Hoàng đế.
Đó là một đồng tiền.
Lão Hoàng đế: "..."
Ông ta lại muốn hỏi.
Tại sao các đại thần của ông ta đều đặc biệt như vậy?!
Một ngày tốt lành
Trẫm trông giống người thiếu một đồng tiền lẻ sao?
Lão Hoàng đế giơ chân đá Đại tướng quân một cái.
Đá cũng không mạnh, song Đại tướng quân thuận thế ngã xuống, diễn trò mua vui cho hoàng đế.
Lão Hoàng đế quay đầu lại, liền nhìn thấy trong đôi mắt trong veo của Hứa Yên Miểu tràn đầy vẻ chấn động.
"Ít nhất... ít nhất..." Lão Hoàng đế mở miệng, lại ngậm lại, sau đó lại mở miệng: "Ít nhất, Thái tử không đến..."
Hứa Yên Miểu chớp chớp mắt: [À! Thái tử! Suýt nữa thì quên mất Thái tử…]
Thấy hắn lại sắp giao tiếp với thần khí, Lão Hoàng đế mặt không cảm xúc.
Đủ rồi! Trẫm không muốn biết Thái tử ở đâu, bây giờ lại là ai!
Ông ta vỗ vai Hứa Yên Miểu, cười như không cười: "Còn ngây ra đó làm gì, ngươi không phải muốn xem sao, hôm nay trẫm cho ngươi xem thỏa thích."
Vị Huyện lệnh huyện Yển Sư vẫn luôn cúi đầu đi theo sau Lão Hoàng đế suýt nữa thì rớt cằm.
Thực ra trước đó khi quan sát các quan lớn hành xử kỳ lạ, ông ta đã rớt cằm một lần rồi.