Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta - Chương 105
Cập nhật lúc: 2024-10-24 20:36:51
Lượt xem: 71
Hứa Yên Miểu theo bản năng tiếp lời: 【Người quá hèn hạ thì không ai sánh kịp.】
Ma khám tư lệnh cứng họng, cảm thấy mình hình như bị mắng, lại hình như không phải, mặt đỏ bừng, vẻ mặt rất méo mó.
Hoàng đế từ trên cao nhìn xuống hắn ta, như chim ưng nhìn thỏ.
“Tiếp tục. Trẫm đang nghe.”
Ma khám tư lệnh cắn răng, thầm mắng Hứa Yên Miểu một tiếng đồ c.h.ế.t tiệt, dập đầu với hoàng đế một cái, lại đứng dậy, hỏi lớn: “Một thước lụa là mười văn tiền! Chỉ tham ô mười văn tiền đã phải đánh một trăm gậy, bách quan đều hoảng sợ! Mong bệ hạ suy nghĩ kỹ…”
Giọng nói đáng ghét của Hứa Yên Miểu lại vang lên: 【Mười văn tiền thì làm sao! Mười văn tiền có thể mua một đấu gạo đấy! Đủ cho một người ăn trong hai ngày rồi!】
Sao lại có người đáng ghét như vậy chứ!
Ma khám tư lệnh vẻ mặt ngây dại, tay run rẩy, hình như muốn nắm thành nắm đấm.
Hoàng đế “ừm” một tiếng, gật đầu: “Tham ô mười văn tiền phải đánh một trăm gậy… Ngươi nói tiếp đi.”
Ma khám tư lệnh khô khốc nói tiếp: “Mong bệ hạ suy nghĩ kỹ.”
“Đã suy nghĩ kỹ lắm rồi.” Hoàng đế bình thản nói: “Mười văn tiền vẫn là quá nới lỏng, có thể mua một đấu gạo, đủ cho người ta không phải nhịn đói trong hai ngày. Làm quan vốn không nên tham ô nhận hối lộ, vậy thì đổi thành tham ô một văn tiền đánh một trăm gậy đi.”
Ma khám tư lệnh ngây người.
“Bệ hạ!!!”
Ma khám tư lệnh gào lên: “Bệ hạ muốn tự mình duy trì sự vận hành của toàn bộ triều đình sao, làm quan nào mà không tham ô chứ!”
Một ngày tốt lành
【Ta nè ta nè!】
Hứa Yên Miểu nghe thấy lời truyền đạt của Cẩm Y Vệ, vô cùng tự hào ướng ngực.
【Ta không tham ô! Ta một văn tiền cũng chưa lấy bao giờ!】
Ma khám tư lệnh: “…”
【Mà sao phải tham ô nhỉ, sao không ai tặng tiền cho ta? Tuy rằng tặng ta cũng sẽ không lấy, nhưng không coi ta ra gì thì cũng quá đáng rồi đấy!】
Binh bộ ti vụ nhìn Hứa Yên Miểu một cái, muốn nói lại thôi.
Người ta đã từng đến muốn tặng quà rồi đấy, ám chỉ ngươi tám trăm lần rồi, ngươi một câu cũng không hiểu, người ta nói “Trái cây này là đặc sản địa phương, là lòng thành của nhà ta, ở kinh thành khó tìm lắm”, ngươi lại nói quá quý giá nhất định phải bắt người ta mang về, lại nghĩ ba ngày xem trái cây này có vị gì, đến ngày thứ ba mới bừng tỉnh ngộ, nói cái gì mà “Thầy ta nói, tất cả những loại trái cây không được trồng đại trà đều là vì nó không ngon”, hiểu ra rồi thì quẳng ra sau gáy luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/van-vo-trong-trieu-deu-nghe-thay-tieng-long-cua-ta/chuong-105.html.]
Chỉ vì chuyện này mà ngươi làm phiền ta đến ba ngày!
Hoàng đế đột nhiên lên tiếng: “Hứa Yên Miểu.”
Rất tốt, lần này không lơ đãng, Hứa Yên Miểu chạy nhỏ ra, đứng giữa hai hàng quan lại, hành lễ: “Bái kiến bệ hạ!”
Hoàng đế: “Nghe Cẩm Y Vệ nói, ngươi chưa bao giờ tham ô.”
【A? Sao Cẩm Y Vệ cái gì cũng nói vậy? Lúc này lôi ta ra làm hình mẫu để so sánh, hoàng đế cũng quá không coi trọng mạng người!】
Hứa Yên Miểu lẩm bẩm trong lòng xong, bề ngoài cúi đầu, chắp tay: “Bẩm bệ hạ, thần quả thật chưa từng tham ô.”
“Đưa chúng ta đến nhà của ngươi xem một chút.”
Hứa Yên Miểu trợn to mắt.
【Cái gì? Hơn một nghìn người đều đến nhà ta?】
Hoàng đế: “…”
Âm thầm bổ sung: “Người tham ô nhận hối lộ đi theo, quan lại từ tứ phẩm trở lên của các bộ đều đi theo.”
Hứa Yên Miểu bèn vội vàng hành lễ: “Tuân lệnh!”
Trên đường đi, Hứa Yên Miểu lo lắng không yên, rõ ràng là đang lơ đãng.
【Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ! Hoàng đế đang nghĩ gì vậy, sao lại đột nhiên muốn đến nhà ta!】
【Ta mới đổi nhà! Ngôi nhà mới rộng rãi sáng sủa sang trọng như vậy! Bị hiểu lầm thì phải làm sao!】
Đậu thừa tướng đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại: “Hứa Yên Miểu ngươi…”
Nghe tiếng lòng này, chẳng lẽ thật sự tham ô rồi?
Hứa Yên Miểu nhìn sang: “Thừa tướng?”
【Bình tĩnh bình tĩnh! Hứa Yên Miểu! Không sao đâu! Đây hẳn là không phải vấn đề gì lớn!】
Không! Vấn đề rất lớn đấy!
Lục bộ thượng thư trong lòng cũng “lộp bộp” một tiếng.
Rõ ràng là, bệ hạ dẫn bọn họ đến nhà Hứa Yên Miểu, chính là muốn chứng minh cho thiên hạ biết, cũng có quan viên không tham ô, cái gọi là khắc nghiệt, căn bản là đứng không vững.