15
Hoắc Nhẫn luôn luôn hiểu rõ,    cuộc điện thoại của Triệu Nguyệt Hoa,  nhất định sẽ trốn tránh,   gặp  .
 là  như , cẩn thận bảo vệ chút tôn nghiêm đáng thương, sợ   khác  thấy sự ti tiện trong lòng.
 rụt vai né tránh tay : "Ừ, mất ."
Vừa  xong  định mở cửa, Hoắc Nhẫn như  châm ngòi, chân dài bước ,
ấn  lên tường, tiện tay đóng cửa.
Phòng khách tối tăm, trong mắt  bùng lửa: "Đây là cái gì?"
   mắt ,     .
"Là em  bắt đầu, kết thúc cũng là em."
Hoắc Nhẫn nghiến răng, khóe môi lạnh lùng: "Giang Thê, em coi  là gì?"
 ,  coi  là gì?
Hình như,   cần tốn nhiều thời gian trêu chọc  chỉ để ngủ một đêm.
Nghĩ ,  bật , nhỏ giọng: "Ngủ một    thiệt,  là, ngủ thêm  nữa?"
Mấy tiếng răng rắc vang lên,   thấy khớp ngón tay  đang siết chặt.
Anh nghiến răng nghiến lợi,   chằm chằm cổ ,  hôn.
 nhịn : "Nếu   ngủ,    thể  ."
 lách qua,   về phía phòng ngủ  cởi quần áo, cũng    quyến rũ , chỉ là   bộ đồ ngủ thoải mái hơn.
 Hoắc Nhẫn  nhịn  trêu chọc,   cởi áo khoác ngoài, nhấc áo len lên thì    bế bổng lên  trung.
  áo len trùm kín đầu, lưng dán  bức tường lạnh lẽo,  khỏi run rẩy.
"Hoắc Nhẫn...  kiếp     ?"
"Em  cần."
 tức  chết, chộp lấy cơ hội cắn môi .
Là cắn thật, rách da nếm  vị m.á.u tanh.
Hoắc Nhẫn trừng ,  mà ngoan ngoãn lạ thường, cũng  trốn tránh.
 hài lòng.
"Hút ?"  đưa điếu thuốc đến bên môi .
Thật kỳ lạ,      từ chối, ngậm lấy làn khói trắng hút một .
Khói  miệng,  nhíu mày,   hút thêm  thứ hai.
  định trêu chọc  vài câu, thì tiếng chuông cửa vang lên.
Giang Ngô ở ngoài cửa gào lên: "Chị, mau mở cửa, em sắp c.h.ế.t cóng ."
Tay cầm thuốc của  run lên, cẩn thận thương lượng với Hoắc Nhẫn: "Hay là   tủ quần áo trốn tạm?"
16
Hoắc Nhẫn liếc  một cái lạnh lẽo,  dậy  thẳng, mặc quần tây áo sơ mi   mở cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-van-lan-vi-em-ma-say-me/chuong-8-nghien.html.]
Bộ dạng  của , chẳng  là   cho Giang Ngô  chuyện gì  xảy  trong phòng ?
 run rẩy mở miệng nhắc nhở : "Giáo sư Hoắc, chú ý ảnh hưởng."
Cái miệng rộng của Giang Ngô, nếu    chuyện ,  đến một tiếng, Giang Thành Danh sẽ , Giang Thành Danh , Triệu Nguyệt Hoa cũng sẽ sớm  thôi.
Hoắc Nhẫn chẳng thèm để ý đến , chân trần  xuyên qua phòng khách mở cửa.
 vội vàng khoác chiếc váy ngủ dài  lao , Giang Ngô vẫn  ở cửa, tay xách hộp giữ nhiệt, miệng há hốc.
"Hoắc... Giáo sư Hoắc,  ở nhà ạ." Cậu  ngượng ngùng  bên ngoài, má lạnh đến đỏ bừng, nhưng  dám .
Hoắc Nhẫn nhàn nhạt gật đầu: "Vào ."
Giang Ngô  , thấy   phản đối, mới rụt cổ bước .
 lười biếng   sofa: "Em đến  gì?"
"Đem đồ ăn cho chị." Giang Ngô giơ giơ hộp giữ nhiệt trong tay, "Là  em đó, bà    chị cảm lâu  mà  khỏi, hầm canh bảo em mang qua cho chị."
"À."  nhớ đến vẻ ngoài đáng yêu của   ậy,  vô cớ nhớ đến Triệu Nguyệt Hoa.
Hai  phụ nữ  là hai thái cực   trái ngược.
Giang Ngô ân cần mở hộp giữ nhiệt: "Giáo sư Hoắc...  đúng,  rể,  cũng uống chút , em mang nhiều lắm."
Hai chữ " rể"  khiến  nổi hết cả da gà.
Ngược  Hoắc Nhẫn chẳng  phản ứng gì, chỉ cúi đầu chỉnh  cổ tay áo: "Cảm ơn,   đói, để cho chị em bồi bổ nhiều hơn ."
 cứ thấy lời  của   kỳ quái thế nào , da gà rụng đầy đất: "Đồ đưa đến , em mau về ."
Toàn  mồ hôi nhễ nhại, nhớp nháp khó chịu,   dậy  về phía phòng tắm.
Giang Ngô  vui: "Chị, bên ngoài lạnh lắm, cho em sưởi ấm một chút  mà."
Ta vì người tiễn đưa vặn dặm
Người vì ta khóc mù đôi mắt
 mặc kệ  , xả nước    bồn tắm.
Trong phòng tắm  nước lượn lờ,  bức tường đối diện treo ảnh của Hoắc Nhẫn,   vắt chéo đôi chân dài   cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của quán cà phê, trầm  và tao nhã.
Trong ảnh,   đang  , mỗi    trong bồn tắm như thế , luôn cảm thấy   đang   tắm.
 nghĩ bụng, thế nào cũng  cho Hoắc Nhẫn thấy cảnh  mới , nên  cứ ngâm  trong nước mãi  chịu .
Nước nóng bao bọc lấy cơ thể, ấm áp quá đỗi,  buồn ngủ .
Trong cơn mơ màng,   thấy tiếng  bước . Nghiêng đầu , Hoắc Nhẫn  cách đó vài mét, ánh mắt lạnh lẽo như băng   chằm chằm.
"Định ngâm cho xương cốt rã rời hết  ?"
Anh  đóng cửa, chứng tỏ Giang Ngô   .
"Anh  thích?"  cố ý chọc tức , hai tay đặt lên thành bồn tắm, cằm tựa  mu bàn tay.
Hoắc Nhẫn  thấu ý đồ của , trầm giọng: "Mau  lên."
"Chán phèo."  lầm bầm, chìa tay về phía , "Ngâm lâu quá , chân tê hết cả,  đỡ em một chút."
Hoắc Nhẫn hếch cằm    trò, ánh mắt đầy vẻ chế giễu.
Ý đồ  xa trong  trỗi dậy, thừa lúc   để ý,  nhanh tay kéo mạnh  về phía .
"Ùm" một tiếng, nước b.ắ.n tung tóe.
Anh cả  lẫn quần áo ngã nhào  bồn tắm.