Mơ tưởng thì phong phú, nhưng hiện thực   khắc nghiệt.
 
Chúng  còn  kịp nghĩ  cách để hòa ly thì   Trì Ngọc Bạch   Thánh thượng phái  giải quyết nạn lụt ở Thông Châu, tiện thể điều tra quan  tham ô trong vụ .
 
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
Vốn dĩ  và Sở Tinh Lạc định ở  để bàn bạc kế hoạch, nhưng hai  họ  lấy cớ "sợ thê tử ở nhà một  cô đơn" mà đem cả hai chúng  theo đến Thông Châu.
 
Trong chiếc xe ngựa rộng rãi, bốn  chúng   đối diện , mắt lớn trừng mắt nhỏ,  khí  phần kỳ lạ.
 
 dù  cũng là Thái tử, Trì Ngọc Bạch vẫn bình tĩnh như thường, mở miệng :
 
"Phụ hoàng   phái  và Lục  cùng  là vì tình hình nghiêm trọng. Nạn lụt  thể kiểm soát , nhưng tiền cứu trợ từ triều đình   quan  tham ô, đến tay dân chúng chẳng còn bao nhiêu. Chúng  cần  điều tra rõ ràng các quan viên liên quan, để triều đình loại bỏ những kẻ tham nhũng , thì dân chúng mới  thể yên .”
 
"Việc mang theo phu nhân và Lục   thực chất là vì cần sự giúp đỡ của các nàng."
 
Nói xong,  chớp chớp đôi mắt sáng,  về phía :
 
"Có một việc,   phiền Lục   một chút."
 
Ta gãi đầu như  hiểu chuyện gì, việc giải quyết nạn lụt và điều tra tham quan thì hai nữ tử yếu đuối như chúng   thể giúp gì ?
 
 Thái tử   như ,   thể giả vờ như   thấy, liền tiếp lời:
 
"Có thể giúp  Điện hạ là phúc phần của ,   ngài cần   gì?"
 
Trì Ngọc Bạch che miệng ho khẽ, mắt cụp xuống, trông  vẻ  ngượng ngùng:
 
"Phải nhờ Lục   và phu nhân tạm thời hoán đổi  phận, trong thời gian    nhờ Lục   giả  Thái tử phi."
 
Nghe xong lời ,  và Sở Tinh Lạc đều tròn mắt ngạc nhiên,  thể tin nổi.
 
Sở Tinh Lạc tỏ  ngán ngẩm, ánh mắt    quá quen thuộc, rõ ràng là đang :
 
"Thấy ,   bảo là  âm mưu mà!"
 
Chúng  bắt đầu trao đổi qua ánh mắt.
 
Ta: "Phải   đây, chạy cũng  thoát, mà từ chối cũng  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-tinh-du-nhi/chuong-4.html.]
 
Nàng: "Cứ nhận lời , xem xem  định giở trò gì."
 
Ta: "Có  lo lắng một chút."
 
Nàng: "Không , cùng lắm là  bỏ, đến lúc đó  nuôi ngươi!"
 
Chúng  bên   sức nháy mắt, bên  Trì Ngọc Bạch  ho nhẹ một tiếng, kiên nhẫn giải thích:
 
"Để khiến các quan viên ở đó mất cảnh giác,  và Lục   bàn bạc kỹ lưỡng. Ta sẽ xuất hiện công khai, thu hút sự chú ý của họ, nhờ  Lục   thể âm thầm điều tra.”
 
" các nàng cũng ,   giỏi võ, tửu lượng   ,  dễ  bọn họ lợi dụng. Lục    võ nghệ cao cường, nếu giả  Thái tử phi ở bên cạnh,  sẽ  khả năng tự bảo vệ , nhờ đó   thể tập trung  các việc khác, giúp kế hoạch diễn  suôn sẻ hơn.”
 
"Còn phu nhân thì ở  bên cạnh Lục ,    bảo vệ,  cũng yên tâm. Các quan viên ở Thông Châu  gặp qua các nàng, nên sẽ  phân biệt  ai mới là Thái tử phi thật sự."
 
Hắn ngừng  một lát,   thêm:
 
"Lục    cần lo lắng, bên cạnh  còn  ám vệ, tuyệt đối sẽ  để nàng gặp nguy hiểm."
 
Ta và Sở Tinh Lạc  ,  gật đầu đồng ý.
 
Bỏ qua  thứ khác, thì sắp xếp  quả thật là giải pháp  nhất. Dù chúng  là nữ tử, nhưng nếu  thể góp phần loại bỏ những tham quan hại nước hại dân, đó cũng là việc  ích cho đất nước và  dân.
 
Sau khi bàn bạc xong  việc, chúng  chia  hành động.
 
Ta và Trì Ngọc Bạch cùng đến dự tiệc đón tiếp do Tri phủ Thông Châu tổ chức, còn Sở Tinh Lạc và Trì Tễ Chu thì lấy lý do mệt mỏi  chuyến  mà đến chỗ nghỉ ngơi.
 
Tiệc đón tiếp  phần đơn sơ, chỉ vài món ăn đạm bạc, bày   chút nghèo nàn.
 
Tri phủ Ngô đại nhân liên tục  nịnh, cúi đầu bái lạy:
 
"Thái tử điện hạ đường xa đến đây, thật  đón tiếp chu đáo. Thật  là do nạn lụt đến quá đột ngột, tiểu nhân mỗi ngày đều bận rộn  ngơi tay,  thể chu . Phủ  dạo  cũng  dư dả gì,  lượng dân chúng  ảnh hưởng quá nhiều, tiền cứu trợ từ triều đình cũng  đủ, chỉ đành lấy bớt phần bổng lộc  để cứu nguy, nên… bữa tiệc đón gió hôm nay  phần thiếu thốn, mong điện hạ thứ ."
 
Ta cảm thấy lo lắng trong lòng,  bữa tiệc thật sự quá đơn sơ,  Ngô đại nhân  cũng hợp lý, chẳng lẽ  thật sự là một tham quan?
 
 triều đình đều  rằng    tham ô tiền cứu trợ, việc  chắc chắn  thật. Là quan phụ mẫu của dân Thông Châu,  việc lớn nhỏ đều qua tay , lẽ nào    ?