Cô lên bầu trời. Hiếm khi một ngày nắng như hôm nay, dù khí vẫn đục. Cô liếc đồng hồ: 8 giờ 25 phút.
Thượng Hồng Đạt gượng: "Giờ , đợi thêm một lát."
Vân Khai: "?"
Thượng Hồng Đạt giải thích: "À thì... nghiệp nên xe riêng. Làng hẻo lánh lắm, gọi xe công nghệ ít ai nhận, mà giá chát. Không keo kiệt , nhưng cách khác hơn. Có xe khách nhưng chỉ hai chuyến lúc 6 giờ sáng và 5 giờ chiều, nên gọi xe ghép ở quê . Bác tài đang đường đón khách, chắc nửa tiếng nữa là đến thôi."
Vân Khai bình thản gật đầu: "Được, trong lúc chờ, tìm hiểu thêm về làng Thượng Gia."
Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)
Thượng Hồng Đạt ngẩn . Cậu ít khi gặp cô gái nào tính tình điềm đạm như , con gái ở trường tiểu thư, sai một câu là dỗi ngay. nghĩ , là trả tiền thuê, Vân Khai coi như cấp của , thái độ cũng là đương nhiên. Nghĩ đến đây, lòng chợt nảy sinh chút đắc ý.
Vân Khai mở tệp tài liệu Thượng Hồng Đạt gửi. Tuy quá chi tiết nhưng rõ ràng: tên, tuổi, giới tính, nguyên nhân t.ử vong. Tổng cộng 32 c.h.ế.t trong hơn một năm qua.
Con 32 c.h.ế.t trong vòng một năm rưỡi ở một khu phố sầm uất thì chẳng là gì, khi t.a.i n.ạ.n giao thông còn nhiều hơn thế. làng Thượng Gia chỉ 326 hộ với 2134 nhân khẩu, là vùng núi hẻo lánh, nếu trừ những ăn xa và trẻ sơ sinh thì tỉ lệ là quá cao.
Vân Khai hỏi: "Trong đây bao gồm già mất vì tuổi cao sức yếu chứ?"
Thượng Hồng Đạt khẳng định: "Không , mấy cụ già mất vì tuổi già là 'hỉ tang', tính . Sinh lão bệnh t.ử là chuyện tự nhiên mà." Nói xong, vỗ bắp tay ba cái.
Vân Khai: "... Anh đang gì thế?"
Thượng Hồng Đạt: "Phong tục quê đấy, sai chuyện gì là vỗ ba cái, nếu sẽ gặp xui xẻo. Cô cũng vỗ , phong tục truyền , thờ thiêng kiêng lành."
Vân Khai vỗ theo, cô tiếp tục xem bảng: "Anh Thượng..."
Thượng Hồng Đạt ngắt lời: "Hay là cô gọi tên , bảo với cô là bạn đại học của , cứ gọi 'Anh Thượng' lạ lắm."
Vân Khai: "Được, mặt ngoài sẽ chú ý."
Cô chỉ màn hình điện thoại: "Trong 32 c.h.ế.t, chỉ 2 là nữ, còn nam giới, độ tuổi tập trung từ 45 đến 60."
Thượng Hồng Đạt gãi đầu: "Cái cũng bình thường mà. Làng nam nhiều nữ ít. Độ tuổi là thế hệ của bố , thời đó tư tưởng còn phong kiến, trọng nam khinh nữ nên con trai nhiều lắm, kế hoạch hóa gia đình nên nhà nào cũng đông con. Như nhà , bà nội sinh tận 5 con trai."
Vân Khai khẽ nhíu mày: "Toàn bộ là con trai?"
Thượng Hồng Đạt: "Nghe bố kể là hình như một cô cả nữa, nhưng từ nhỏ mất vì sốt cao ."
"Mất ?" Trong môi trường như , liệu thật sự là mất vì sốt cao bình thường ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-phong-tham-tu-tu-hinh-su/chuong-45-ngoi-lang-bi-nguyen-rua-5-gay-ong-dap-lung-ong.html.]
Hiểu sự hoài nghi của Vân Khai, tiếp: "Thời đó y tế thiếu thốn, làng núi cao, khám bệnh bộ xuống thị trấn, trẻ con yểu mệnh là chuyện thường như cơm bữa."
Lúc , điện thoại Thượng Hồng Đạt vang lên. Bác tài đến.
Hai lên xe. Ngoài tài xế, xe còn một phụ nữ đang bế con. Bác tài nhiệt tình chào hỏi: "Tiểu Đạt mấy ngày về nhỉ, ai đây?"
Nói chuyện với Thượng Hồng Đạt nhưng ánh mắt lão tài xế lướt qua n.g.ự.c Vân Khai vài giây.
Thượng Hồng Đạt: "Bạn cháu ạ, về chơi vài hôm."
Lão tài xế nở nụ ám : "Bạn , chú hiểu mà. Khá lắm nhóc, giỏi y như bố mày ngày xưa, tự kiếm cô vợ xinh thế ."
Thượng Hồng Đạt vội giải thích: "Không , đây chỉ là bạn cháu thôi, bạn gái , chú hiểu lầm ."
Lão tài xế vẫn giọng bỉ ổi: "Hiểu , hiểu mà. Buổi tối ở nhà mày thì đừng ngủ muộn quá nhé."
Thượng Hồng Đạt ái ngại Vân Khai nhưng giải thích thêm.
Vân Khai mỉm , nhưng giọng lạnh buốt: "Bác tài, để ý thấy biển xe của bác còn mới, nhưng màu sơn xe thì cũ kỹ, cửa sổ bên trái còn dấu vết từng thế. Đây là xe dùng biển giả, đúng ?"
Không khí trong xe đông cứng . Lão tài xế gượng hai tiếng: "Chỉ đùa tí thôi mà, con bé nổi cáu thế. Tiểu Đạt, bạn cháu đùa tí cũng chịu ." Lão bắt đầu chuyển sang giọng chất vấn ngược .
Vân Khai thong thả: "Về việc xử phạt dùng biển giả, điều khiển phương tiện sẽ tước bằng lái 12 điểm, tịch thu xe, tạm giữ hành chính 15 ngày và phạt tiền từ 2 triệu đến 50 triệu đồng."
Vân Khai dứt lời, lão tài xế đạp phanh gấp một cái "két": " nể cô là con gái nên chấp nhặt, nhưng giờ cô định gây sự đúng ? Cô giỏi , chở cô nữa, xuống xe!"
Vân Khai vẫn bình tĩnh: "Bác chắc chắn xuống xe chứ? Nếu xuống xe, e là bác cũng chẳng lái xa ."
Lão tài xế quát: "Cô đang đe dọa đấy ?"
Vân Khai gật đầu: "Nếu bác thấy đó là đe dọa thì... đúng là đấy."
Mắt lão tài xế vằn đỏ nhưng gì cô, lão sang trút giận lên Thượng Hồng Đạt: "Mày ý gì hả, hôm nay mày dắt đến để phá đám chú mày đúng !"
Thượng Hồng Đạt ngờ sự việc thành thế , cuống cuồng giải thích lộn xộn: "Không , chú ơi chú đừng hiểu lầm, bọn cháu chỉ nhờ xe về nhà thôi, đây là hiểu lầm thôi ạ."
Nói sang Vân Khai: "Hay là cô xin một câu ."
Vân Khai chỉ nhướng mày mỉm , nụ mang một vẻ ma mị khiến Thượng Hồng Đạt sững sờ, vội vã dám thẳng cô.
Cô cất giọng mỉa mai: "Chỉ đùa tí thôi mà, bác tài nổi cáu thế. Bác lớn chừng mà đùa tí cũng chịu ?"