Văn phòng Thám tử Tư [Hình sự] - Chương 36: Ngôi làng bị nguyền rủa (1) - "Đáng sợ quá..."

Cập nhật lúc: 2025-12-27 10:49:48
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời Lục Lục như lẽ đương nhiên: " sợ xã hội, nhưng là sợ xã hội chọn lọc. Với những quen, thích, mấy ông lãnh đạo và mấy buổi nhậu nhẹt linh tinh thì mới ngại giao tiếp, chứ với bình thường thì vấn đề gì ."

Thượng Quan Triết cảm thán: " là đời đôi khi chỉ nên dừng đầu gặp gỡ. Nhớ lúc mới gặp Lục Lục, cô tính cách , đúng là khác một trời một vực."

Thời Lục Lục: "Nói là ấn tượng đầu tiên của về lắm đúng , cảm ơn nhé."

Thượng Quan Triết: "... khen cô."

Lời Thượng Quan Triết Mạc Viễn cũng nhớ cảnh tượng ngày đầu tiên đến văn phòng thám t.ử. Thực đó chỉ mới là chuyện của nửa năm , nhưng giờ nghĩ cứ như qua cả một đời.

Đó là năm thứ ba vụ t.a.i n.ạ.n của .

Ba năm , vì một vụ t.a.i n.ạ.n xe cố ý, cắt bỏ hai chân, gãy xương nhiều chỗ, m.á.u tụ trong não, suýt chút nữa qua khỏi. Suốt một năm rưỡi viện như một phế nhân.

Cú sốc tàn phế nghiền nát tinh thần Mạc Viễn. Suốt hơn 30 năm, luôn là xuất sắc nhất trong đám bạn đồng trang lứa, dù là kinh doanh, công chức chuyển sang phóng viên, ngành nào cũng thành công rực rỡ.

Ngày t.a.i n.ạ.n xảy cũng chính là lúc đang đường nhận giải phóng viên xuất sắc nhất của đài truyền hình. Chỉ trong chớp mắt, cuộc đời sụp đổ.

Không thể tự chăm sóc bản , mất kiểm soát vệ sinh, những đợt vật lý trị liệu vô vọng khiến Mạc Viễn trở nên nóng nảy, cộc cằn. Sau đó là ly hôn, rời bệnh viện về quê, thời gian cứ thế trôi như những thước phim mờ nhạt.

Không chịu nổi ánh mắt thương hại của những xung quanh, ngay ngày nhận đôi chân giả đặt riêng, Mạc Viễn bất chấp sự phản đối của cha để dọn về căn nhà cũ.

Ngày gặp Vân Khai là một ngày bão cấp 17, cuồng phong cuốn theo bùn đất cuồn cuộn như ngày tận thế. Anh ngã sõng soài mặt đất một cách t.h.ả.m hại, dùng hai tay để lết , cái cây bên cạnh thì rung rinh sắp đổ.

Vân Khai xuất hiện, họ trở về nhà của Mạc Viễn, cô mời gia nhập văn phòng thám t.ử của .

Nỗi đau tàn tật khiến tính khí Mạc Viễn trở nên hung bạo, còn là tay phóng viên vàng đến cũng đời tung hô nữa. Anh coi lời mời của Vân Khai là một sự sỉ nhục và giận dữ đuổi cô ngoài.

những lời đó của Vân Khai khiến đổi ý định.

"Anh cam tâm bỏ qua ? Kẻ lái xe đ.â.m tù, nhưng lão chủ họ Hạc vẫn sống sờ sờ đó. Bài báo về lão đây đem danh tiếng cho lão, giờ lão ăn ngày càng phát đạt."

Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)

"Anh cam lòng ?"

Chỉ vài câu điềm nhiên nhưng như sấm sét nổ vang trong đầu Mạc Viễn, đôi tay vì căm phẫn mà siết c.h.ặ.t.

Cam lòng ? Sao thể cam lòng cho .

" đồng ý với cô." Anh thấy chính lên tiếng.

Mạc Viễn ai đó đẩy nhẹ . Thời Lục Lục : "Anh Mạc, đang chuyện mà ngẩn thế?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-phong-tham-tu-tu-hinh-su/chuong-36-ngoi-lang-bi-nguyen-rua-1-dang-so-qua.html.]

Mạc Viễn mỉm , khéo léo đáp lời: "Không gì, chỉ nhớ ngày đầu tiên tới đây thôi, nhớ lúc đó Lục Lục còn e thẹn lắm."

Thời Lục Lục: "Cảm ơn nhé." Thượng Quan Triết: "... Đã bảo là khen cô mà!"

Thời Lục Lục thần bí hỏi: "Vậy Mạc thấy ?" Mạc Viễn: "Cái gì ?" Thời Lục Lục: "Thì là chị chủ tiệm bên cạnh đó, chị xinh !" Mạc Viễn: "Anh định kết hôn nữa ." Thời Lục Lục: "Ơ? Tại ạ?"

Ánh mắt Mạc Viễn thoáng tối , nhưng miệng vẫn : "Chắc là vì kết hôn một , thấy hôn nhân cũng chỉ đến thế thôi."

Thời Lục Lục gật đầu đồng tình, sang hỏi Triệu Nam Hồi – duy nhất nãy giờ lên tiếng: "Vậy Triệu, kết hôn ?"

Bất ngờ gọi tên, Triệu Nam Hồi im lặng lắc đầu. Thời Lục Lục truy hỏi: "Tại ạ?"

Dù trông dữ dằn, dáng cao lớn ít , nhưng tính tình Triệu Nam Hồi thực , đồng nghiệp hỏi gì cũng đều nghiêm túc trả lời.

Triệu Nam Hồi đáp: "Hoàn cảnh của thế , đừng lỡ dở ."

Thời Lục Lục liền nhíu mày: "Hoàn cảnh thế là thế nào? Ai với thế? Anh Triệu là cực kỳ luôn!"

Triệu Nam Hồi: " từng tù vì g.i.ế.c , thôi bỏ ."

Thời Lục Lục: "Đó là t.a.i n.ạ.n mà! Anh là vì cứu , cái loại rác rưởi đó vốn dĩ là cặn bã xã hội, dù đ.á.n.h c.h.ế.t cũng là đáng đời. Anh còn từng lính nữa, thể vì chuyện đó mà phủ nhận bản ."

Triệu Nam Hồi: "G.i.ế.c là g.i.ế.c , đúng sai." Thời Lục Lục kích động: "Không như thế!"

Bên cạnh, Thượng Quan Triết và Mạc Viễn trao đổi ánh mắt với . Thượng Quan Triết: Anh Triệu từng ? Chuyện là thế nào? Mạc Viễn: Ra ngoài .

 

Ngoài sân nhỏ, Mạc Viễn châm một điếu t.h.u.ố.c: " bà chủ , Triệu Nam Hồi đây từng là cảnh sát."

Thượng Quan Triết: "Anh Triệu là cảnh sát? Vậy ...?"

Mạc Viễn: "Chỉ là một công an viên ở đồn cảnh sát một ngôi làng nhỏ thôi, lương thấp lắm, kiểu cảnh sát như nghĩ ."

"Nghe ăn đồ nướng với bạn, thấy một đám du côn bắt nạt hai cô gái, lôi hẻm. Lúc đó chút men rượu nên lao , may c.h.ế.t , phán mười năm."

Nói xong, Mạc Viễn Thượng Quan Triết: "Sợ ? Kẻ g.i.ế.c đấy."

Thượng Quan Triết tuy kinh ngạc nhưng vẫn kiên định lắc đầu: " tin đàn chị."

Là tin đàn chị, chứ tin Triệu Nam Hồi ? Sự tin tưởng của dành cho Vân Khai đúng là đáng sợ thật.

Mạc Viễn xa, ánh mắt sâu thẳm khó đoán. Còn về phần ... chẳng qua cũng chỉ là đôi bên cùng lợi thôi. Anh giúp Vân Khai thu thập manh mối, và ngược , Vân Khai cũng giúp ...

Loading...