"Vì thế với là Tiểu Vũ nghiện internet nên cai. Tuy cũng chẳng ho gì nhưng đều thể thông cảm, vì thời buổi trẻ con nghiện mạng nhiều lắm. Mà cũng chẳng oan, Tiểu Vũ thực sự nghiện. Bình thường nó cứ dính lấy cái điện thoại, hễ về nhà là rúc phòng khóa trái cửa, gọi mấy thưa. Đợt nghỉ học càng nghiêm trọng, nó chơi điện thoại mười mấy tiếng, khi còn đến hai mươi tiếng một ngày! Hai mươi tiếng là khái niệm gì? Là nó ngủ, cả ngày chỉ dán mắt màn hình đấy!"
"Cứ cái đà đó thì mắt nó sớm muộn cũng mù, cũng hỏng. bảo nó mở cửa cho , nó phản ứng cực kỳ gay gắt, xâm phạm quyền riêng tư, xâm phạm nhân phẩm. Chính vì trẻ con bây giờ tiếp xúc với quá nhiều thông tin rác rưởi mạng nên mới ăn với cha như thế! vì quan tâm nên mới kiểm tra vở và cặp sách của nó, mà nó nổi trận lôi đình, đập cả cốc ."
Càng , Đỗ Văn Tĩnh càng kích động: " là nó, hại nó ? Nó thì cần cái gì mà riêng tư? Nếu vì nó tự kiềm chế, những chuyện mất mặt, đầu đũa, thì cần thế ? Bây giờ còn là chuyện chơi điện thoại nữa , canh chừng nó như thế mà nó còn ngủ với loại gì, mà thì nó bay lên trời mất? Chờ đến ngày đồn cảnh sát đón nó thì muộn !"
" cảm thấy việc con cái hư hỏng mà nhờ khác dạy bảo là nỗi bất hạnh lớn nhất của một cha . Từ nhỏ đến lớn, từng để Tiểu Vũ thiệt thòi điều gì. Dù từ lúc nó nhận thức một gia đình trọn vẹn, nhưng tự vấn lương tâm là quan tâm nó đủ nhiều."
"Chính cái mạng internet đó hư Tiểu Vũ. Nó cố tình tránh xa , lúc nào cũng lưng chơi điện thoại, sai bảo chút việc là nó chống đối, ngay cả quần áo mua nó cũng thèm mặc. Nó bắt đầu cãi nhen nhẻn, than vãn, thậm chí đe dọa . thể trơ mắt nó ngày càng tệ , thể để nó tự sinh tự diệt!"
Vân Khai cắt ngang: "Bà bao giờ tìm hiểu kỹ về tổ chức đó ?"
Đỗ Văn Tĩnh: "Tất nhiên là tìm hiểu ! Không tìm hiểu dám đưa con ? Đó là một tổ chức uy tín, họ giáo d.ụ.c trẻ em hiệu quả. Đứa trẻ nghiện mạng nào đó lúc cũng đều cai hết. Cô nghiện điện thoại đáng sợ thế nào ?"
Vân Khai: "Bà xem."
Đỗ Văn Tĩnh: "Xem điện thoại lâu ngày cũng giống như hút ma túy , sẽ nghiện. Dần dần sẽ phản ứng chậm chạp với thế giới thực, khó tập trung, gặp chút khó khăn là bỏ cuộc. Trên mạng đầy rẫy thông tin rác, những thứ dành cho trẻ con. Nó chỉ cần lướt một cái là thấy, nào là nam nữ cởi truồng, mấy trò khêu gợi. Chính vì xem mấy cái đó nên nó mới nhất thời lầm lỡ mà ngủ với thằng tiểu nhân !"
"Chuyện xảy , truy cứu nguyên nhân cũng chẳng ích gì. Bây giờ chỉ yêu cầu bản nghiêm khắc hơn nữa, tuyệt đối để Tiểu Vũ phạm sai lầm nữa."
Vân Khai hỏi tiếp: "Vì thế nên bà lắp máy định vị con bé, và lắp cả camera trong phòng nó?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-phong-tham-tu-tu-hinh-su/chuong-28-nguoi-chi-dau-mat-tich-13-nhan-danh-tinh-yeu.html.]
Đỗ Văn Tĩnh hề né tránh: ", nghĩ sai. chỉ đang bảo vệ con . Tiểu Vũ tính tình bốc đồng, bên ngoài nhiều kẻ gì, sàng lọc những nó tiếp xúc thì mới yên tâm ."
"Các hiểu , một nuôi hai đứa con vất vả thế nào. Lúc Tiểu Vũ đời, gia đình gặp biến cố, con mới sinh một tuần . Nhờ những năm tháng ngủ, liều mạng lụng của mà chúng nó mới yên học, mới điều kiện hơn khác như bây giờ! Cha thần thánh, sức lực của cũng hạn. cũng sống nhàn hạ chứ, cũng mặc kệ tất cả chứ, nhưng Tiểu Vũ là con gái , bảo vệ nó."
" lục cặp sách của nó, xem tin nhắn của nó, theo dõi bạn bè của nó, lắp camera trong phòng nó... nhưng tất cả những hành động đó khởi nguồn đều là cho nó, vì sự an và tương lai của nó. Tại nó thông cảm cho ?"
Đỗ Văn Tĩnh nghẹn ngào: " cũng tôn trọng con, nhưng tôn trọng là buông thả, nó gì thì . Làm chỉ hại nó thôi. Đó là con chứ con nhà . Khi trẻ thành niên, chúng cần sự giám sát và chỉ bảo của cha ! Cha trách nhiệm! Bây giờ nghiêm khắc với nó một chút, vẫn hơn là để nó phạm sai lầm lớn mới hối hận!"
Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)
Vân Khai: "Bà bao giờ nghĩ rằng, sự nghiêm khắc của bà đang tạo áp lực tâm lý cực lớn cho Thích Vũ Tuyền ?"
Đỗ Văn Tĩnh: "Áp lực? Trong xã hội ai mà áp lực? Áp lực của lớn như thế , than vãn với ai ? Chỉ cần bản kiên cường một chút, áp lực sẽ trở thành động lực để tiến lên!"
Vân Khai dừng một chút hỏi tiếp: "Vậy tại bà che giấu sự thật rằng Thích Vũ Tuyền trầm cảm nặng?"
Đỗ Văn Tĩnh: "Đã là trầm cảm thì nhẹ nặng cũng chẳng khác gì . Sau con bé tự điều chỉnh là thôi. Những gì cần , cần khuyên cũng khuyên , nó nhất định sẽ hiểu thôi. Trẻ con bây giờ nhạy cảm quá, hở một chút là ' cái ', ' xong cái '. Chúng tiêu cực và yếu đuối như thế, xứng đáng với cha ?"
"Trầm cảm thực chất là do tâm lý yếu đuối. Chờ nó lớn thêm chút nữa, nhận thế giới quanh nó, nó sẽ hết trầm cảm thôi. Thế giới vốn dĩ là như , thể chuyện gì cũng ý , ai cũng áp lực cả."
Đôi mắt Đỗ Văn Tĩnh rưng rưng: "Rốt cuộc đến khi nào nó mới lớn khôn một chút, để bớt lo lắng đây."
Một tiếng thở dài khẽ vang lên tan biến. Là ai đang rơi lệ trong những năm tháng dài đằng đẵng ?