Thượng Quan Triết: "Vậy ? Để kể cho đầu đuôi câu chuyện. Sau khi chúng rời khỏi công ty, là bà Đỗ Văn Tĩnh chặn đường. Bà đưa cho bản chẩn đoán trầm cảm của em gái là Thích Vũ Tuyền, bảo rằng điều con bé đều là bịa đặt do tinh thần định, và cảnh cáo chúng đừng điều tra thêm nữa."
Thích Bác vặc : "Chuyện đó thì vấn đề gì? Mẹ đúng, tất cả đều là do Tiểu Vũ tự huyễn hoặc . hiểu các cứ bám riết buông. Vợ cũ của hiện giờ sống , cô chỉ là liên lạc với chúng nữa thôi. Các cũng thấy trang cá nhân của cô đấy, thứ đều , bình thường!"
"Tiểu Vũ vẫn còn là một đứa trẻ, suy nghĩ chín chắn, ở tuổi dễ rơi ảo tưởng. Cái gọi là 'ủy thác' của con bé chỉ là một trò đùa, mà các cũng tin là thật."
Vân Khai: "Anh Thích, quan điểm của chúng về ủy thác chút khác biệt. Chúng chỉ chấp nhận tiền và hủy bỏ khi chính ủy thác yêu cầu." cô nhấn mạnh: "Nếu chuyện là hiểu lầm, chúng hy vọng đích Thích Vũ Tuyền đến gặp chúng để hủy bỏ thỏa thuận."
Thích Bác lộ rõ vẻ nôn nóng: "Chúng ! Tinh thần Tiểu Vũ bình thường, con bé luôn chìm đắm trong ảo tưởng, nó thì gì? Đầu óc nó tỉnh táo !"
Vân Khai vặn : "Nếu , gia đình yên tâm để một tinh thần bình thường học?"
Thích Bác nghẹn lời mất vài giây mới đáp: "Con... con bé vẫn là học sinh, học sinh thì đương nhiên học ."
Vân Khai: "Nếu trạng thái tinh thần định, việc học là hành vi trách nhiệm đối với cả bản em , bạn học lẫn nhà trường."
Thích Bác: "Lúc bình thường Tiểu Vũ vấn đề gì cả."
Vân Khai: "Thế nào gọi là lúc bình thường vấn đề? Ý là khi ở trường em bình thường?"
Thích Bác: " ."
Vân Khai: "Lúc Thích Vũ Tuyền đến văn phòng thám t.ử cũng là trong giờ học. Nói , lúc đó trạng thái của em cũng tỉnh táo?"
Thích Bác bừng tỉnh, lúc mới nhận sập bẫy ngôn từ của đối phương.
Thích Bác gằn giọng: " dân kỹ thuật, đấu cái mớ lý lẽ vòng vo của các . Tóm chuyện kết thúc ở đây. Các trả tiền cũng , coi như phí bồi dưỡng, Tiểu Vũ cần yên tĩnh. Kết quả cho cả đôi bên, nếu các còn cố tình đeo bám, sẽ báo cảnh sát!"
Vân Khai vẫn ung dung: "Anh Thích, thực sự báo cảnh sát ?"
Thích Bác gân cổ lên: "Ý cô là gì? Tại thể báo cảnh sát! Cô định về thứ gốc cây ngoài vườn chứ gì? Mẹ kể , hai lén lút nửa đêm chạy đến đây đào bới, định tìm cái gì? Chẳng lẽ nghĩ đó chôn xác ? Xem phim quá nhiều đấy!"
Vân Khai: "Dưới đó đúng là x.á.c c.h.ế.t mà, đúng ? Nếu Thích vội vàng xử lý nó như ."
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng lưng Thích Bác, cố giữ bình tĩnh: "Xác c.h.ế.t? Có chứ, nhưng chỉ là xác một con ch.ó nhỏ thôi. Con ch.ó nhà nuôi chẳng may c.h.ế.t, nên chúng chôn gốc cây, gì ? Như thế cũng phạm pháp ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-phong-tham-tu-tu-hinh-su/chuong-14-nguoi-chi-dau-mat-tich-7-cuoc-doi-dau-luc-nua-dem.html.]
Vân Khai: "Không phạm pháp, nhưng đó chắc chỉ xác của một con ch.ó nhỉ, Thích?"
Không đợi Thích Bác trả lời, Vân Khai bồi tiếp: "Thứ đó ch.ó nhà nuôi, và cũng c.h.ế.t do tai nạn."
"Dù thấy bộ, nhưng từ những gì quan sát lúc đó, thể khẳng định con ch.ó ngược đãi đến c.h.ế.t." cô thẳng : "Hơn nữa, Thích, dị ứng lông ch.ó mà đúng ?"
Ở thùng rác ngoài cửa, họ thấy mặt nạ phòng độc, vài đôi găng tay y tế dùng một và cả một bộ quần áo bảo hộ dùng một .
Thích Bác cảm thấy xây xẩm mặt mày, Vân Khai thấy sự sợ hãi tột độ trong ánh mắt .
Vân Khai: "Tại vội vàng xử lý như ? Anh sợ chúng phát hiện điều gì ?"
Thích Bác im lặng một hồi lâu, thở dài mở lời: "Là Tiểu Vũ... con bé từ bao giờ nảy sinh thói quen ... Có lẽ dạo áp lực học tập quá lớn, lúc chúng phát hiện thì con ch.ó c.h.ế.t ."
"Chiều hôm đó về sớm, thấy Tiểu Vũ trong hẻm nhỏ cầm kéo đ.â.m con ch.ó... nghiêm khắc phê bình con bé . Tiểu Vũ vẫn chỉ là một đứa trẻ, đó cũng chỉ là mấy con ch.ó hoang ai nhận nuôi thôi mà."
Thượng Quan Triết phẫn nộ: "Chó hoang thì là mạng sống ?"
Yukimiko - (Tuyết Mỹ Tử)
Thích Bác kích động: "Thế đây? Đó là em gái ruột của ! Biết chuyện chúng quản thúc con bé, cảnh cáo nó, bảo nó là sai, con bé cũng hứa sẽ tái phạm nữa ."
"Các , Tiểu Vũ tính tình nhạy cảm, nhát gan, ở trường còn bạn bè bắt nạt. Áp lực của học sinh bây giờ lớn lắm, học từ sáng đến tối. Con bé từng nghỉ học một thời gian nên giờ theo kịp chương trình vất vả. Tiểu Vũ vốn là đứa trẻ ngoan, nó nỗ lực việc để chúng lo lắng, nên những cảm xúc đó dồn nén trong lòng, nó cần một chỗ để phát tiết."
Thích Bác van nài: "Chúng con bé sai , nhưng nó sẽ sửa mà, các hãy cho nó một cơ hội."
Thượng Quan Triết lạnh, những lời Thích Bác tiền hậu bất nhất, đầy rẫy mâu thuẫn.
Vân Khai dậy: "Hóa là , xem là chúng hiểu lầm ."
Thích Bác thở phào nhẹ nhõm, cứ ngỡ chuyện kết thúc tại đây. quân bài Domino chỉ khựng trong tích tắc, để đó là một sự sụp đổ kinh hoàng hơn.
Anh thấy phụ nữ mỉm : "Lúc nãy khi Thích xử lý cái xác, đồng nghiệp của chúng tình cờ thấy. Ở trong thành phố mà đốt đồ thì nguy hiểm, nên thu dọn đống đồ đó . Bên trong chỉ xác ch.ó mà còn một chiếc túi xách da, trong túi khá nhiều giấy tờ tùy . Anh Thích thật là bất cẩn quá. Giờ thì cũng sắp đến đấy."
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hai tay Thích Bác buông thõng khỏi bàn, đầu vô lực ngả ghế sofa. Anh ngước ánh đèn huỳnh quang phía , cảm thấy một sự ch.ói lòa đến nhức nhối.