Vân Nương Tử - Chương 11
Cập nhật lúc: 2025-06-30 20:00:21
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì vậy thanh mai trúc mã của tẩu tẩu nhân lúc tỷ ấy không có nhà mà tìm đến, cha nương cũng tưởng là công tử nhà giàu nào đó. Nghe hắn ta khen ngợi ca ca ta, trong lòng rất vui, nhưng càng nghe nội dung lại càng không ổn.
Hắn ta nói ca ca ta với một bài sách lược "lãnh dân làm giàu" đã nổi danh kinh thành, đáng tiếc thơ văn hơi kém một chút, đó cũng là hạng nhất bảng nhị giáp, trúng Truyền loa.
Quan trọng hơn là Hoàng đế bệ hạ đích thân triệu kiến huynh ấy, trong thư phòng trò chuyện trọn một ngày. Giờ đây, khắp thiên hạ sĩ tử đều biết huynh ấy là môn sinh của Thiên tử được Bệ hạ hài lòng nhất khóa này, Tể tướng đương triều càng có ý muốn gả con gái.
Cha ta mắt tròn xoe vẫy tay: "Cái này không được, cái này không được, con trai ta đã có vợ rồi, ngươi đừng có nói bậy."
Hắn ta giả vờ đau khổ nói: "Bá phụ à, ngài có biết con dâu này của ngài là ai không? Cha nàng ta là một tội thần bị c.h.é.m đầu, còn nàng ta thì từng vào nhà lao, vậy thì làm gì còn trinh tiết nữa. Hiện giờ có quan viên vì chuyện này mà nói Hứa huynh không xứng làm quan, Hứa huynh mê muội tâm trí không chịu bỏ nàng ta, hai người làm cha nương thì phải nghĩ cho tiền đồ của con."
ta sớm đã không còn là Hứa Hòa sợ chuyện như trước nữa, nghe vậy liền muốn đuổi hắn ta ra ngoài. Nương lại sầm mặt hỏi: "Vậy ngươi cảm thấy chúng ta nên đuổi Vân Nương đi đâu?"
Khóe miệng hắn ta không kìm được nhếch lên, nói: "Thực ra trước đây nàng ta cũng có chút tình cảm với ta, nếu bá phụ bá mẫu cảm thấy khó xử, ta có thể đưa nàng ta đi, chẳng qua là tìm một cái sân để nuôi thôi."
Ta không thể kiềm chế được cơn giận, cầm chén trà muốn hắt vào hắn ta, nhưng còn chưa kịp làm gì đã thấy nương cầm một cây chổi lớn đánh tới, vừa đánh vừa mắng: "Ta biết ngay bản mặt gian xảo kia chẳng tốt lành gì! Mở mắt ra mà nhìn xem, đó là con dâu nhà họ Hứa, thứ bỏ đi như ngươi mà cũng dám cướp con dâu ta, ta phải đánh c.h.ế.t ngươi!"
Đang mắng thì cha ta cầm một cây đòn gánh cũng xông tới: "Cần gì phải lảm nhảm với cái đồ súc sinh này, nhanh chóng đánh nó ra ngoài, đừng làm bẩn nhà."
Hoàn toàn không đến lượt ta ra tay, cha nương cứ thế đánh hắn ta ra khỏi thôn.
15
Nhưng người đã đi rồi, chuyện hắn ta nói chưa chắc đã là giả. Ta cắn răng, chuẩn bị kể sự thật cho họ. Ai ngờ vừa mở miệng nói một câu, nương ta đã mất kiên nhẫn vẫy tay nói: "Thôi thôi, nương và cha con đâu phải kẻ ngốc, lẽ nào không biết sao?"
Lần này đến lượt ta ngây ngốc đứng tại chỗ. Nương ta lườm ta một cái: "Trong nhà chỉ có con là ngốc nhất, ngay cả con cũng nhìn ra, lẽ nào chúng ta lại không biết? Nha hoàn nhà ai mà có năng lực thế, biết chữ thì thôi đi, còn có thể viết ra văn chương của Tú tài, chủ nhà ngốc mới bán nó đi."
"Ai da, đoán ra thì đoán ra, ca ca con thích thì biết làm sao đây? Hơn nữa tẩu tẩu con thật sự rất giỏi giang, cuộc sống ấy mà, cứ mơ mơ hồ hồ mà sống thì gia đình mới hòa thuận."
Hóa ra từ rất lâu trước đây, họ đã biết sự thật, còn vì ca ca và tẩu tẩu mà vẫn giả vờ ngốc nghếch sống qua ngày. Một lần nữa, ta lại cảm thấy mình thật đúng là người biết đầu thai, cười hì hì kéo tay nương làm nũng nói: "Nương và cha là cha nương tốt nhất trên đời này."
Nương ngẩng đầu lên: "Dĩ nhiên rồi, nương và cha con mà nuôi dạy không tốt thì có thể sinh ra các con sao?"
Vừa dứt lời, tẩu tẩu đã trở về. Tỷ ấy mắt đỏ hoe, quỳ phịch xuống dập đầu thật sâu với cha nương.
Nương vội vàng kéo tỷ ấy dậy: "Có gì mà phải quỳ, không làm quan được thì thôi, ai mà ngờ quan Kinh thành lại quản chuyện bao đồng đến thế, còn quản người khác cưới vợ nào."
Cha cũng nói giúp: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta vốn chỉ mong Đại Lang thi đỗ Tú tài rồi mở trường tư thục, giờ nó ở phủ thành cũng nổi danh rồi, vậy thì có thể mở được một trường tư thục lớn lắm."
Tẩu tẩu vẫn không chịu đứng dậy, tỷ ấy khóc nói: "Người không biết, nhưng con biết mà, con biết thân phận của con sẽ khiến đường làm quan của chàng ấy nhiều trắc trở, cho nên con mới để chàng ấy dồn thức thi một mạch để lấy danh tiếng. Nương ơi, là con tham lam không muốn bỏ lỡ chàng, người trách con đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-nuong-tu/chuong-11.html.]
Nương khẽ thở dài một tiếng: "Con biết chẳng phải Đại Lang cũng biết sao. Con cháu tự có phúc của con cháu, nó tự chọn thì tự gánh vác, nương không trách con."
Bây giờ tẩu tẩu mới ngẩng đầu nói: "Người cam lòng, nhưng con không cam lòng vùi dập tướng công của mình, xin người đồng ý cho con đích thân lên kinh tự biện minh cho mình."
16
Cha nương đồng ý.
Ta hỏi riêng tẩu tẩu nắm chắc mấy phần, tỷ ấy nói nhà kẻ bại hoại kia dựa vào Tể tướng để sống. Đúng là Bệ hạ thật sự coi trọng ca ca ta, như vậy tỷ ấy nắm chắc được năm phần.
Nhưng trong nhà không ai ngờ tới, dân làng lại mang đến cho chúng ta một sự ủng hộ còn lớn hơn thế.
Ta vốn nghĩ mọi người biết chuyện của tẩu tẩu rồi sẽ né tránh nhà ta, tẩu tẩu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để ta biến xưởng thành tài sản của thôn, không ảnh hưởng đến cuộc sống của công nhân.
Nhưng vào ngày tẩu tẩu chuẩn bị lên đường, Điền tiên sinh lại mang đến một tờ thư thỉnh nguyện. Trên đó chi chít những chữ ký với nét bút lớn nhỏ đủ kiểu, đa phần viết còn không ngay ngắn bằng trẻ con, thậm chí có một số là do Điền tiên sinh viết hộ tên rồi họ ấn dấu vân tay.
Điền tiên sinh nói toàn thôn tám trăm hai mươi ba hộ, không thiếu một hộ nào, đều có tên trên đó. Họ cầu xin cho ca ca và tẩu tẩu, hy vọng thiên hạ đừng mất đi một vị quan tốt.
Lần này tẩu tẩu không khóc. Tỷ ấy nhận lấy văn bản dày cộp đó, trịnh trọng cảm ơn. Tỷ ấy nói cha mình cả đời làm quan tắc trách, không tham ô nhưng cũng không hiểu dân sinh, khiến bách tính dưới quyền phải chịu nhiều khổ sở. Cho nên tỷ ấy mới dốc hết sức mình để bù đắp một phần, nhưng cuối cùng, bách tính đã trả lại cho tỷ ấy còn nhiều hơn.
"Nghĩ rằng ta không nhìn ra sao? Đúng, nàng ấy da dẻ mịn màng, răng cũng tốt, cùng lắm cũng là nha hoàn lớn của Lâm Đại nhân, nói thẳng ra thì cũng là thân phận nô tỳ, ngươi chuộc thân cho nàng, có gì mà không xứng?"
Ta và cha nương chờ từ mùa thu hoạch đến tuyết mùa đông, mùa xuân năm sau mới nhận được một lá thư. Nét chữ trong thư phóng khoáng bay bổng, tẩu tẩu nói họ đã thắng, Bệ hạ đích thân chỉ định chức vụ cho ca ca, là huyện lệnh của một nơi tên là Quỳnh Hải, nghèo nhất nhì cả nước.
Người trong triều đều cho rằng đây là trừng phạt nên không phản đối nữa, không ai biết đó chính là hoài bão của ca ca.
Trong thư còn nói môi trường ở đó quá khắc nghiệt, bảo ta và cha nương an tâm ở nhà. Nhưng cha nương ta là ai chứ, sao lại nghe lời bọn họ.
Ta vừa mới đặt xong quy tắc giao xưởng cho thôn, họ đã vội vàng dẫn ta lên đường.
Nương hừ một tiếng nói có lẽ cháu của người đã ở trong bụng tẩu tẩu rồi, nương không tin hai đứa động phòng còn lề mề đó sẽ biết cách chăm sóc.
Còn ta — từ lâu đã bị tẩu tẩu “nuôi hư,” không cam lòng chỉ sống đời con gái khuê các. Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, đó mới là cuộc sống đáng mơ ước.
Đến nơi đúng lúc hoàng hôn, trong ánh chiều tà rực đỏ cả bầu trời, tẩu tẩu đang giảng cho mọi người trên bãi đất trống về cách dệt vải. Họ hưng phấn dùng phương ngữ ta không hiểu để hỏi, còn tẩu tẩu thì đen sạm đi rất nhiều, miếng cũng nói phương ngữ ta không hiểu.
Chỉ trong chốc lát, dường như ta đã nhìn thấy sau này nơi đây cũng sẽ trở thành một thôn Hứa Gia thôn, bừng lên sức sống vô hạn.
Ta không kìm được nhảy xuống xe ngựa chạy tới, hét lớn như tuyên thệ: "Tẩu tẩu, muội đến giúp tỷ đây!"
Hết.