Ta nói đây là một nước cờ ngu xuẩn, bởi vì nước cờ này khiến ta thua đến thân bại danh liệt.
Ta giống như một con bạc, chỉ chăm chăm nghĩ đến lợi ích khi thắng cược, lại quên mất một khi thua thì phải trả giá đắt đến nhường nào.
Ngày ta lâm bồn, Tào Thừa vẫn luôn túc trực bên cạnh, nắm chặt lấy tay ta.
Ta vốn là đại phu, thân thể khoẻ mạnh, thai nhi khoẻ mạnh, lúc sinh nở không chịu quá nhiều đau đớn.
Khi hài tử cất tiếng khóc, Tào Thừa chỉ liếc nhìn một cái, liền nói với ta đó là một bé gái.
Sau đó, hắn đỡ ta, vừa nói "Niệm Vi, vất vả cho nàng rồi", vừa đút ta uống canh sâm bổ khí huyết.
Một bát canh sâm xuống bụng, cơn buồn ngủ dần kéo đến, ta gắng gượng nhìn đứa bé một cái, nhưng mí mắt đã không còn nghe lệnh.
Tào Thừa nhẹ nhàng đỡ ta nằm xuống, dịu dàng dỗ ta nghỉ ngơi.
Ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình không còn ở tẩm điện của mình nữa, mà ở trong một gian phòng xa lạ.
Ngoài cửa có mấy người canh giữ, ngăn cản không cho ta ra ngoài.
Không lâu sau, ta nghe thấy tiếng chuông vang vọng khắp bầu trời.
Tiếng chuông này, ta từng nghe một lần, chính là khi Tiên Đế băng hà.
Chín hồi chuông, Thiên Tử về trời.
Ta còn sống, nhưng Thiên Tử đã chết.
Thiên tử đã chết, Tào Thừa có thể danh chính ngôn thuận, lấy thân phận cha ruột của tân đế mà nắm giữ triều chính.
Những cố gắng suốt một năm qua của ta, rất nhanh sẽ bị thiêu rụi dưới ách thống trị của Tào Thừa.
Tào Thừa ơi Tào Thừa, lúc ngươi vui mừng vì biết ta mang thai, rốt cuộc là vì đứa con của hai ta, hay là vì đã thấy trước được thắng lợi hôm nay?
Nhưng vì sao ngươi không g.i.ế.c ta?
Ngươi nên g.i.ế.c ta mới phải.
Dù sao, ta cũng từng là Hoàng Đế. Chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ có biến số.
Tào Thừa, là thật tâm hay giả ý, ta vẫn không nhìn thấu được ngươi.
Ta xé một mảnh vải lót, cắn rách đầu ngón tay, dùng m.á.u tươi chậm rãi viết lên vải.
"Tào Thừa mưu hại Hoàng Đế, mưu đồ đưa ấu chúa len ngôi để thao túng thiên hạ. Lòng lang dạ thú, ai cũng đều có nghĩa vụ diệt trừ. Ai có thể g.i.ế.c được nghịch tặc, trẫm nguyện giao cả giang sơn, phong làm Nhiếp Chính Vương. Mong chư vị tận trung cứu giá, tuyệt đối không để Tiểu Thiên Tử rơi vào tay nghịch tặc Tào gia."
Ta nắm chặt lá thư bằng máu, cất bước đi ra ngoài.
Thị vệ rút đao cản ta, ta không thèm để ý, cứ thế từng bước tiến lên.
Bọn họ biến sắc, lùi từng bước.
Ta cười nhạt: "Đừng giở trò doạ người trước mặt ta. Vô ích thôi. Một người đi báo tin, để những kẻ còn lại theo ta là được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/vi-vi-kiep-truoc-het.html.]
Bọn họ liếc nhìn nhau, cuối cùng vẫn nghe theo lệnh ta.
Ta đi về phía cao, trèo lên tường thành.
Nhìn xuống biển người dưới chân tường thành, ta tìm kiếm mục tiêu thích hợp.
Bức thư m.á.u này, tuyệt đối không thể rơi vào tay Tào Thừa, nếu không, tất cả sẽ kết thúc.
Ngẫm lại, ta và Tào Thừa quả thật cũng có vài phần tương tự.
Hắn kiên quyết đi theo con đường của mình, ta lại kiên quyết cho rằng hắn đã sai.
Chúng ta đều muốn đối phương nhượng bộ, nhưng chẳng ai chịu vì đối phương mà lùi bước.
Có lẽ, giữa chúng ta vốn không phải lương duyên, mà là mối nghiệt duyên buộc phải một mất một còn.
Kẻ bại trận, sẽ mất tất cả.
Nhưng đã là Hoàng Đế, cho dù sống không còn giá trị, thì khi chết, vẫn có thể khuấy lên sóng gió.
Không để Tào Thừa toại nguyện, là việc cuối cùng ta có thể làm cho thiên hạ.
Khi nhìn thấy bóng dáng Tào Thừa từ xa, ta biết mình không thể chờ thêm nữa.
Ta nắm chặt bức thư bằng máu, nhảy xuống khỏi tường thành.
Cơ thể đập mạnh xuống đất, cơn đau như muốn xé nát thân thể.
Đám đông bị ta kinh động, nhanh chóng có người chạy về phía ta.
Ta phun ra một ngụm m.á.u tươi, ánh mắt gắt gao khoá chặt lấy Tào Thừa.
Tào Thừa biến sắc, vẻ hoảng loạn hiện rõ, vội vã lao về phía ta.
Tầm nhìn của ta dần dần trở nên mơ hồ.
Trong cơn mê man, ta thấy cha mẹ, đại ca, đệ đệ, sư phụ và tỷ tỷ.
Họ vẫy tay, như thể đang gọi ta mau đến đó.
Bên tai còn vang lên tiếng cười thanh khúc khích.
Là tiếng cười của tỷ tỷ.
Nước mắt ta tuôn rơi.
Ngày trước, ta không bảo vệ được người thân, bây giờ lại chẳng bảo vệ nổi giang sơn xã tắc.
Đến cuối cùng, ta vẫn là một kẻ vô năng.
Là ta quá yếu đuối.
Tỷ tỷ, xin tỷ phù hộ cho ta lần nữa, để ta giành lấy thái bình cho thiên hạ, được không?
Ở cuối con đường sinh mệnh, ta như nghe thấy tỷ tỷ trả lời.
Tỷ tỷ nói với ta: "Được."