VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Vi Vi - Kiếp Trước (5)
Cập nhật lúc: 2025-05-15 12:25:54
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi ta đăng cơ, Tào Thừa nhận chức Hoàng Phu.
Hắn bày tỏ nguyện vọng, muốn trừng trị tham quan ô lại.
Khoảng thời gian đó, Tào Thừa thường xuyên tiền trảm hậu tấu, triều đình biến động liên tục.
Ta không muốn trở mặt với hắn, nên nhượng bộ hết lần này đến lần khác.
Ta biết Tào Thừa là người thương dân.
Ta cũng mong dân chúng có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Mục đích của chúng ta là giống nhau.
Tuy ta không được học trị quốc, nhưng từng trải nỗi khổ dân gian.
Ta biết dân chúng đang chịu đựng những đau khổ gì, biết họ mong mỏi điều gì.
Nhưng rồi, ta dần nhận ra, việc Tào Thừa làm không hoàn toàn giống với những gì hắn nói.
Hắn kéo người khác xuống, đẩy người của Tào gia lên.
Nhưng sau khi Tào gia nắm quyền, lại ngày càng kiêu ngạo, ngang tàng.
Dục vọng và dã tâm của bọn họ dần dần bành trướng, chậm rãi trở nên giống hệt đám người trước kia.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ đã thay đổi, nhưng thật ra chỉ là đổi một nhóm người bóc lột khác mà thôi.
Tuy rằng Tào Thừa có kiềm chế tộc nhân, nhưng đối với người nhà, hắn vẫn luôn nhẹ tay hơn so với người ngoài.
Tào Thừa làm như vậy rốt cuộc là vì công hay tư, ta đã không còn phân rõ được nữa.
Ta không thể để Tào Thừa tiếp tục diệt trừ đối lập.
Ta hạ lệnh bắt giữ một vài người.
Phóng ngựa làm người bị thương, cưỡng đoạt dân nữ, cường mua ép bán, đều là những kẻ đáng chết.
Tào Thừa tới cầu xin ta.
Hắn cũng tức giận với những hành vi của bọn họ, nhưng những kẻ đó đều là đường huynh đường đệ của hắn. Hắn hy vọng ta giao việc này cho hắn tự mình xử lý.
Ta hỏi Tào Thừa, hắn định xử lý thế nào.
Tào Thừa đáp, cách chức, đưa về quê.
Chỉ vậy thôi.
Ta có chút thất vọng, nhưng vẫn tiếp tục hỏi: "Rồi sau đó thì sao? Tiếp tục thay bằng người Tào gia ư?"
Tào Thừa tránh nặng tìm nhẹ: "Niệm Vi, thiên hạ muốn ổn định, quan trọng ở giáo hoá. Môn đệ Tào gia ta đều đọc sách thánh hiền, sẽ giáo hoá dân chúng, khiến họ biết an phận thủ thường. Còn những kẻ làm hại dân, ta sẽ xử lý, tuyệt không để họ tác oai tác quái. Niệm Vi, ta cũng hy vọng thiên hạ tốt đẹp hơn."
Ta càng thêm thất vọng: "Tào Thừa, ngươi từ nhỏ sống trong phú quý, không thể thấu hiểu nỗi khổ của dân chúng. Ngươi chỉ thấy khổ nạn qua vài câu chữ trong sách vở, mà dăm ba câu chữ thì làm sao tả được hết nỗi tuyệt vọng trong đó."
"Thiên hạ thái bình, không phải dựa vào giáo hoá, mà là dựa vào việc sinh tồn. Dân chúng không muốn lưu lạc tha hương, không muốn gia đình ly tán, vì thế họ mới cam chịu cực khổ. Chỉ cần còn một đường sống, họ cũng sẽ cố gắng bám lấy."
"Nhưng ngươi bây giờ, không phải đang cho họ một đường sống, mà là bắt họ cam chịu số phận hèn mọn, không đáng làm người."
Tào Thừa cụp mắt xuống: "Thần một lòng phò tá bệ hạ, chưa từng hai lòng. Thiên hạ loạn lạc, thế cục rối ren, thần làm những việc này cũng chỉ mong san sẻ gánh nặng cùng bệ hạ. Không ngờ lại khiến bệ hạ hiểu lầm, là thần ngu muội, biến khéo thành vụn. Không biết bệ hạ có thể cho thần thêm một cơ hội nữa không? Thần nhất định sẽ cẩn thận chọn người hiền tài."
Tào Thừa thái độ khiêm nhường, giọng điệu chân thành, giống hệt như thuở ban đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/vi-vi-kiep-truoc-5.html.]
Nhưng đối diện với ánh mắt bình lặng không gợn sóng của hắn, ta lại cảm thấy mình chưa từng thuyết phục được hắn.
Cũng đúng thôi, hắn mang danh “kỳ lân tử”, là người dẫn đường của Tào gia, đưa gia tộc qua bao sóng gió, mỗi bước đều chứng minh hắn đúng.
Sự dịu dàng của hắn từ trước tới nay chỉ là lớp nguỵ trang mà hắn quen dùng nhất.
Một người như vậy, sao có thể vì đôi ba câu tình nghĩa mà nghi ngờ chính mình.
Có lẽ, ngay từ lúc ban đầu, hắn đã biết rõ bản thân đang làm gì.
Ta bỗng cảm thấy vô cùng bất lực: "Tào Thừa, ta đã gặp rất nhiều người. Có người tham lam thiển cận, có người tự cho mình thông minh. Bọn họ nói dối, ta chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấu. Nhưng ta lại nhìn không thấu ngươi. Ta không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả. Tào Thừa, ngươi đã bao giờ thật lòng với ta chưa?"
Tào Thừa im lặng thật lâu, rồi mới thở dài: "Niệm Vi, đừng suy nghĩ lung tung."
"Ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh nàng, vì nàng che mưa chắn gió. Ta biết nàng vì mấy người huynh đệ kia của ta mà tức giận, nhưng họ đều là thân thích của ta. Trưởng bối cũng có lời nhờ cậy, ta không thể làm ngơ. Nàng hãy vì ta mà nhượng bộ một lần, được không?"
Ta đáp: "Không được, ta đã vì ngươi nhượng bộ rất nhiều lần rồi. Cho nên lần này, không được."
"Tào gia đã có được quá nhiều. Vì thiên hạ, trẫm sẽ không để triều đình của trẫm tràn ngập người mang họ Tào."
Tào Thừa cười, nụ cười vẫn dịu dàng, nhưng lời nói thì không còn khiêm tốn như trước nữa.
"Niệm Vi, nàng có thể thử xem, nàng có làm được hay không."
Khoảnh khắc ấy, ta chợt thấy bàng hoàng.
Suốt một quãng thời gian dài, Tào Thừa là đồng minh tốt nhất của ta, hắn vì ta che mưa chắn gió, loại bỏ vô số chướng ngại, khiến ta cảm thấy an toàn.
Nhưng bây giờ, chỉ với một câu của Tào Thừa, ta bỗng nhận ra: Ta thật sự khó lòng chống lại được hắn.
Ta hưởng thụ sự che chở của hắn, đồng thời dần dần mất đi năng lực chống lại hắn.
Hắn qua bao lần gió táp mưa sa ngày càng mạnh mẽ, còn ta trong chốn thanh bình thì càng ngày càng yếu mềm.
Giờ đây, hắn quay mũi giáo, hoá thành cỡn bão lớn nhất của ta, ta lại không thể áp chế được hắn, cũng không nỡ buông bỏ hắn.
Vậy nên, ta đã đi một nước cờ ngu xuẩn.
Ta nói với hắn: "Tào Thừa, ta mang thai rồi, đừng làm ta tức giận."
Đó là lần cảm xúc của Tào Thừa d.a.o động mạnh nhất.
Hắn ban đầu không dám tin, sau đó là niềm vui sướng không sao che giấu, cuối cùng quỳ một gối trước mặt ta, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng ta.
Cuối cùng, Tào Thừa nhượng bộ.
Hắn không còn can thiệp vào chuyện triều chính, để mặc ta đề bạt người ngoài, giáng chức quan viên họ Tào.
Để ta an tâm, hắn không gặp gỡ bất kỳ người nào trong Tào gia, chỉ chuyên tâm ở lại hậu cung bầu bạn bên ta, dỗ dành ta vui vẻ.
Hắn vô cùng trân trọng đứa trẻ này, tất cả những việc chuẩn bị cho việc ta mang thai sinh nở, hắn đều tự tay lo liệu.
Hắn xử lý mọi chuyện chu toàn, gạt bỏ hết những lo lắng vướng bận của ta, để ta có thể an tâm làm những điều mình muốn.
Ta lại một lần nữa cảm nhận được từ hắn cảm giác an ổn và được bảo vệ.
Cảm giác đó khiến ta mềm lòng.
Ta đặt hết hy vọng vào đứa trẻ này, mong rằng nó có thể kéo Tào Thừa ra khỏi Tào gia, bước vào mái nhà mới do ta và hắn cùng nhau xây dựng.
Để ta và Tào Thừa, có thể mãi mãi như hiện tại.