Ta đã không còn gì để mất nữa.
Thế gian này đã cắn xé ta đến thương tích đầy mình, ta cũng muốn cắn trả lại một cái, cho nó nếm thử vị đau đớn.
Ta giả mạo thân phận của tỷ tỷ, mang theo hôn thư sư phụ để lại, tiến về Kinh Thành.
Hoàng Đế ngồi ở trên cao, không thốt một lời, c.h.ế.t cũng không chịu thừa nhận mình có một đứa con gái.
Liễu Hoàng Hậu giận dữ, đòi băm ta thành nghìn mảnh.
Ta chỉ nói: "Từ nhỏ ta đã theo mẫu thân học y, ta có thể chữa bệnh tim."
Dựa vào câu "có thể chữa bệnh tim", ta thuận lợi bước vào cửa cung.
Ta ra tay chữa trị cho Hoàng Đế, giúp ông ta giảm bớt cơn đau do bệnh tim.
Sau khi lấy được lòng tin, ta lừa ông ta rằng muốn chữa tận gốc phải dùng m.á.u đầu tim của người thân cận nhất.
Dùng chuyện này ly gián đế hậu.
Cũng trong khoảng thời gian ấy, ta gặp được Tào Thừa.
Tào Thừa xuất thân thế gia, ngoại hình tuấn tú, phong độ nho nhã, làm việc ung dung, đối nhân xử thế ôn hoà, như thể không có khó khăn nào có thể ngăn cản được hắn.
Hắn hoàn toàn phù hợp với hình mẫu trượng phu trong lòng ta: mạnh mẽ lại dịu dàng, có thể che chở cho ta khỏi gió mưa, thay ta dựng nên một mảnh trời.
Mà một người như vậy, lại quỳ ngồi trước mặt ta, nhẹ giọng cầu xin.
"Điện hạ, xin cho thần một cơ hội, để thần giúp người, được không?"
Đó là cảm giác thế nào nhỉ?
Là sinh mệnh bị xâm chiếm trong lặng lẽ, là dục vọng âm thầm bén rễ, là vực sâu tối tăm nhất trong lòng được lấp đầy, là hư vinh dập tắt đi lý trí, khiến người đang ở bùn đất mà lòng lại bay lên tận trời xanh.
Như thể ta và những người khác không giống nhau.
Đến nỗi, ta đã quên đi rất nhiều điều.
Ai cũng thích Tào Thừa, ta cũng vậy.
Điều đó chứng minh rằng, ta đối với Tào Thừa, cũng chẳng khác gì những người khác.
Ta chấp nhận sự trợ giúp của Tào Thừa.
Lấy lý do ta cô đơn yếu thế, cần một đồng minh.
Còn có tâm tư khác hay không, chỉ mình ta biết.
"Tào công tử, giữa ta và chàng, cần có tín vật. Chàng tặng ta một cái đầu người, thế nào?"
Ta đòi lấy đầu của vị tri phủ kia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/vi-vi-kiep-truoc-3.html.]
Chính hắn vì tham ô quân lương, hại c.h.ế.t đại ca ta, ta luôn ghi nhớ.
Tào Thừa ánh mắt dịu dàng, tình ý thấm đẫm: "Chỉ cần là điều điện hạ muốn, Tào Thừa nhất định dốc hết sức."
Chỉ mấy ngày sau, Tào Thừa dâng lên đầu của vị tri phủ đó.
Ta nhìn đôi mắt còn đọng lại vẻ sợ hãi và khó hiểu trên đầu người ấy, cười lớn.
Đại ca ta chỉ là một trong vô số người bị lừa, huynh ấy chết, ta thì chỉ có thể chạy trốn thật xa.
Nếu không phải lúc ấy tình cờ nghe được bọn họ nói chuyện, có lẽ cả đời ta cũng bị che mắt, còn ngây ngốc xem kẻ đó là người tốt bụng.
Còn báo thù? Ta trước kia đến nghĩ cũng không dám nghĩ.
Chỉ riêng việc sống sót đã dùng hết toàn bộ sức lực, nào còn dư sức để nghĩ tới báo thù?
Nhưng bây giờ, chỉ một câu nói, ta đã lấy đi mạng sống của hắn.
Hắn chết, liệu có biết ai muốn g.i.ế.c mình? Có biết vì sao mình phải chết?
Chỉ là Công Chúa thôi, đã tuyệt vời thế này.
Vậy còn Hoàng Đế, sẽ có thể vui sướng nhường nào?
Ta muốn cái thế gian này, từng chút một trả lại hết cho ta.
Tào Thừa đứng bên cạnh, mỉm cười tranh công.
"Điện hạ muốn tín vật, Tào Thừa đã đưa, không biết điện hạ sẽ tặng Tào Thừa tín vật gì?"
Tào Thừa cái gì cũng có, vàng bạc châu báu hắn không thiếu, công danh lợi lộc chỉ là vật trong túi.
So với sự hào phóng của hắn, ta quả thực quá bần cùng.
Ngoài thân phận Công Chúa có chút giá trị, ta chẳng có gì.
Thực ra ta chẳng thể cho hắn thứ gì cả.
Vậy nên ta nói với Tào Thừa: "Chàng ngồi xuống."
Tào Thừa ngoan ngoãn ngồi xuống, ta nhân cơ hội đặt một nụ hôn nhẹ lên môi hắn.
Tình cảm giữa người với người, nặng tựa ngàn vàng, nhưng cũng có thể nhẹ như cỏ rác, đắt rẻ ra sao, tất cả chỉ nằm ở lòng người.
Tào Thừa mặt dần đỏ ửng.
Hắn hiếm khi lộ vẻ bối rối, khẽ mím môi, quay đầu né tránh ánh mắt ta.
"Được tín vật này, Tào Thừa c.h.ế.t cũng không hối tiếc."
Ta nhân cơ hội nói: "Ta nguyện cùng công tử kết mối tơ hồng, chẳng hay công tử có dám trợ ta đăng cơ, cùng ta chia thiên hạ?"
Tào Thừa nói: "Vốn là điều ta mong muốn, chỉ sợ không dám thỉnh cầu."