Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Vi Vi - Kiếp Trước (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-14 13:44:56
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta tên Trần Niệm Vi.

Nghe nói năm đó, mẹ ta đột nhiên chuyển dạ lúc nửa đêm, cha chạy khắp nơi mà không tìm được bà đỡ.

Một vị đại phu tốt bụng đã đứng ra, giúp mẹ ta vượt cạn.

Tên của chúng ta cũng là vị đại phu ấy đặt cho. Ta còn có một đệ đệ song sinh, tên là Trần Niệm Tích.

Niệm Vi, Niệm Tích, so với tên cha ta Trần Tam Cẩu, mẹ ta Trương Tiểu Thuý, đại ca Trần Đại Ngưu, thì quả thực nghe hay hơn nhiều.

Điều đó khiến ta vô cùng biết ơn vị đại phu ấy.

Nhưng cho dù tên có hay đến đâu, chúng ta vẫn chỉ là những hạt bụi trên cõi đời này, chẳng có gì đặc biệt.

Khi ta còn rất nhỏ, thiên hạ đã đại loạn.

Quan phủ tham ô, sưu cao thuế nặng.

Dân chúng sống không nổi, đành phải lên rừng làm thảo khấu, dùng cách cướp bóc để sinh tồn.

Chúng ta còn chưa kịp nộp đủ thuế, đã bị bọn thảo khấu lấy sạch.

Đám thảo khấu nhìn thấy mẹ ta, nảy sinh ý đồ xấu.

Mẹ thà chết không chịu nhục, cuối cùng chọn cách tự vẫn.

Cha lao lên liều mạng, cũng bị bọn chúng giết chết.

Đại ca dắt ta và Niệm Tích chạy trối chết.

Chúng ta đành rời bỏ ngôi nhà đã gắn bó suốt bao năm.

Để kiếm tiền, đại ca làm đủ mọi việc.

Nhưng đại ca khi ấy cũng chỉ mới hơn mười tuổi, số tiền kiếm được thật sự chẳng đáng là bao.

Mỗi ngày chỉ đủ mua hai cái bánh nướng, ba người chúng ta chia nhau ăn, chẳng ai được no bụng.

Một ngày nọ, Niệm Tích đột nhiên biến mất.

Chúng ta tìm khắp nơi mà không thấy.

Không lâu sau, Niệm Tích tự mình quay về, còn mang theo một đấu gạo.

Niệm Tích nói, có người của Huyền Môn thích nó, muốn giữ nó lại.

Niệm Tích vô cùng vui vẻ, cười nói: "Có một đấu gạo này, đại ca và tỷ tỷ đều có thể ăn no rồi."

Sau đó, Niệm Tích vẫy tay với chúng ta, rồi theo người Huyền Môn đang đứng đợi ở phía xa.

Ban đầu, chúng ta cũng vui mừng.

Cảm thấy Niệm Tích có thể vào Huyền Môn tu hành cũng là chuyện tốt, ít ra sẽ không phải chịu đói chịu khổ nữa.

Chúng ta muốn đi thăm nó.Nhưng người của Huyền Môn nói, đã nhập môn thì phải đoạn tuyệt trần duyên, không cho phép gia đình đến tìm.

Chúng ta nhờ người hỏi thăm, nhưng cũng không có tin tức.

Từ đó về sau, chúng ta không còn gặp lại Niệm Tích.

Một đấu gạo, sớm muộn cũng ăn hết.

Đại ca ra ngoài làm khuân vác.

Chẳng ngờ tri phủ nơi đó vừa ý đại ca, cảm thấy huynh ấy thật thà chịu khó, nên giao cho huynh ấy theo đội hộ tống quân lương, cùng vận chuyển quân nhu.

Chúng ta đều nghĩ, từ nay cuộc sống sẽ tốt hơn.

Lần vận chuyển này, là quân lương triều đình chuẩn bị để tiêu diệt thảo khấu, vô cùng quan trọng.

Tri phủ đại nhân cực kỳ xem trọng việc này, nên chiêu mộ rất nhiều người.

Đường xá xa xôi, ta không muốn rời xa đại ca, cầu xin đại nhân cho ta đi theo.

Đại nhân cũng dễ tính, lập tức đồng ý.

Còn an ủi đại ca: "Đội ngũ đông người, lại có binh khí, muội muội ngươi đi theo cũng không sao cả."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/vi-vi-kiep-truoc-1.html.]

Hai ngày đầu yên ổn vô sự.

Đêm ngày thứ ba, đang ngủ say thì đại ca bỗng lay ta dậy.

"Vi Vi, chạy mau!"

Ta mơ màng bật dậy, chỉ thấy người hộ tống ngã la liệt, m.á.u me đầy đất.

Một lưỡi đao xuyên thấu từ sau lưng đại ca, đ.â.m thẳng qua người huynh ấy.

Thế nhưng đại ca vẫn gào lên

"Chạy đi!"

Ta không dám quay đầu lại nhìn, nước mắt lưng tròng, chỉ biết cắm đầu chạy như điên.

Nhưng trời quá tối, ta không nhìn rõ đường, cũng không biết mình chạy có đúng hướng hay không.

Ta nghe thấy có người nói: "Giết hết đi! Đừng để sót đứa nào! Mang ngân lượng về, đại nhân sẽ ban thưởng."

Thì ra chuyến đi này vốn là âm mưu do vị đại nhân kia bày ra để tham ô binh lương.

Trong lúc hoảng loạn, ta cảm giác lưng mình đau nhói.

Ta bị c.h.é.m một nhát.

Ta không dám dừng lại, loạng choạng tiếp tục chạy về phía trước, kết quả bước hụt, ngã xuống sườn dốc.

Sau một trận trời đất quay cuồng, ta hoàn toàn mất đi ý thức.

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Ta được người cứu.

Người cứu ta là một vị du y mang theo hài tử.

Bà nói tên mình là Điền Thác, đi ngang qua nơi này thì gặp được ta đang bất tỉnh.

Ta vội hỏi bà có nhìn thấy đại ca ta hay không.

Bà im lặng một lúc, rồi nói quanh đây chỉ còn mình ta sống sót.

Ta không tin, theo trí nhớ tìm về chỗ cũ.

Trong đống t.h.i t.h.ể ngổn ngang, ta nhìn thấy đại ca nằm đó với lỗ thủng lớn trước ngực

Điền đại phu hỏi ta còn có người thân nào không, bà sẽ đưa ta về nhà.

Ta không kìm được, bật khóc nức nở: "Ta không còn thân nhân, cũng không còn nhà nữa."

Ta quỳ xuống dập đầu với Điền đại phu, muốn bái bà làm sư phụ, xin bà dạy ta y thuật.

Nhưng bà từ chối, nói bà còn phải chăm sóc con gái, không đủ sức lo cho ta.

Con gái của bà lớn hơn ta vài canh giờ, nhưng lại là một đứa trẻ ngốc.

Không chỉ thân thể yếu ớt, mà sinh hoạt hằng ngày cũng không thể tự lo.

Ta lần nữa cầu xin: "Chỉ cần người nhận ta làm đồ đệ, ta nguyện cả đời chăm sóc tỷ tỷ."

Lúc ta nói vậy, tỷ tỷ đột nhiên bật cười khanh khách.

Vừa vung tay, vừa gọi: "Muội muội, muội muội."

Rồi lại tiếp tục cười ngây ngô.

Điền đại phu nhìn con gái, quay sang hỏi ta: "Tiểu cô nương, ngươi tên gì?"

Ta đáp: "Ta tên Trần Niệm Vi."

Bà sững người, bỗng thốt lên: "Thì ra là ngươi."

Ta chẳng hiểu gì cả, chỉ thấy ánh mắt bà đầy hoài niệm và thương cảm.

"Tên của ngươi là do ta đặt."

Không biết vì tỷ tỷ đột nhiên mở miệng, hay vì mối duyên cũ năm nào, cuối cùng, bà nhận ta làm đệ tử.

Ta dập đầu bái sư, chính thức bắt đầu học y thuật dưới sự chỉ dạy của sư phụ.

Loading...