Sau lễ tế thần, ta xử lý rất nhiều việc.
Thái Tử không qua khỏi, vài ngày sau cũng theo Tiên Đế mà đi.
Ta tuy đã từng nói dối không ít, nhưng tự nhận bản thân vẫn giữ chữ tín.
Ta đã hứa với Liễu Hoàng Hậu sẽ tận lực cứu trị Thái Tử, và ta đã thật sự cố gắng hết sức.
Ta còn mong có thể chữa khỏi bệnh tim kia hơn bất kỳ ai, nhưng bệnh tim ấy, ta có lòng mà không có sức.
Trong mắt người khác, ta là một đại phu vô cùng tài giỏi.
Nhưng y thuật của ta, tính tới nay, thực ra chỉ mới học bốn năm.
Trình độ y thuật chỉ ở mức khá, so với y thuật, ta lại càng am hiểu dùng độc hơn.
Chỉ là, chuyện này cho đến nay không còn ai biết nữa.
Ta đưa Minh Châu Công Chúa trở về.
Nàng rời cung chưa lâu, nhưng đã thay đổi rất nhiều, dáng vẻ trưởng thành hơn xưa.
Nàng xin ta ban cho một chức quan, muốn làm chút việc thay đổi quốc gia.
Có thể thấy, thế giới bên ngoài Hoàng Cung đã tác động mạnh đến nàng.
Nàng thật lòng muốn làm điều gì đó.
Ta giữ lại Thuý Vũ bên mình.
Nha hoàn đã đưa Liễu Vân Sơ tới cho ta vào đêm trước lễ tế thần, cũng là người bảo ta ghi nhớ tên nàng, giờ trở thành nữ quan trong nội cung.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, nàng đã sắp xếp việc trong cung đâu ra đấy.
Ta nhanh chóng ổn định được tính thế.
Nửa tháng sau, ta chính thức đăng cơ.
Thánh chỉ đầu tiên ta ban ra sau khi đăng cơ là bãi bỏ chức Quốc Sư, giải tán Huyền Môn.
Huyền Tú vì tội yêu ngôn hoặc chúng bị giam vào ngục, chờ ngày xử trảm.
Trước khi chết, Huyền Tú kiên quyết đòi gặp ta một lần.
Ta đồng ý, ta cũng có nhiều chuyện muốn hỏi hắn.
Huyền Tú ngồi trong góc nhà giam, khẽ vuốt ve dây kết hoa mai trong tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/van-co-het.html.]
Hắn hỏi ta: "Ngươi bảo vệ Liễu Vân Sơ, diễn trò với Tào Thừa, cũng động lòng trắc ẩn với Lạc Thế Thu, vậy vì sao chỉ riêng ta chưa bao giờ nhận được nửa lời dịu dàng? Chẳng lẽ ta không có chút giá trị lợi dụng nào sao?"
Ta hỏi ngược lại: "Huyền Tú, ngươi nói cho ta biết, trận đại dịch ngươi tiên tri bốn năm trước, thật sự là thiên tai sao?"
Huyền Tú hơi ngập ngừng: "Ta không chắc, nhưng e rằng không phải."
"Niệm Vi, ngươi có biết vì sao ta có thể tiên đoán tương lai, vì sao ta dám chắc ngươi chính là Công Chúa không?"
"Nguyện nghe tường tận."
"Ngươi từng hỏi ta có tin trên đời này có người sinh ra đã biết hết thảy hay không, ta tin."
"Vậy ngươi có tin có người một mạng lại sống hai đời không?"
Ta ngẩn ra, Huyền Tú lại nói tiếp: "Những lời tiên đoán của ta đều dựa trên ký ức kiếp trước. Ta từng tận mắt thấy ngươi đăng cơ, thấy ngươi tàn sát Huyền Môn máu chảy thành sông, nên mới vừa gặp đã khẳng định ngươi là Công Chúa."
"Đó là bí mật của ta. Giờ ngươi có thể giải đáp cho ta không?"
"Đến bây giờ, ta vẫn cảm thấy, Niệm Vi và Công Chúa, không nên là cùng một người."
Ta trầm mặc hồi lâu, rồi đáp: "Ngươi không phải đã biết đáp án rồi sao?"
"Ta còn có một người tỷ tỷ, nàng mới là người cứu ngươi năm đó."
Ta có một vị tỷ tỷ, là người mà ta ngưỡng mộ nhất trong đời.
Nàng sinh ra đã thông minh hơn người, thấu triệt thế sự, lại đặc biệt tinh thông y thuật.
Nàng tạo một vết bớt giả, xoá đi sự tồn tại của chính mình.
Nàng và ta cùng chia sẻ một thân phận, cùng sử dụng cái tên Trần Niệm Vi.
Nhũ danh của nàng là Niệm Niệm, còn ta là Vi Vi.
Nàng đã sớm có sắp đặt, mà ta thì mãi sau này mới nhận ra.
Chúng ta từng hẹn ước với nhau.
Nàng bày mưu cho nửa đoạn đầu, còn ta tiếp tục hoàn thành nửa đoạn sau.
Nàng sinh non, lại mang bệnh tim, c.h.ế.t vào mùa xuân năm mười sáu tuổi.
Nàng là huyết mạch của thần y, cũng là Công Chúa hoàng triều.
Còn ta, từ đầu đến cuối, chỉ là con gái của một hải tặc bình thường.
▂ ▃ ▅ ▆ █THIÊN PHONG TỰ TUYẾT█ ▆ ▅ ▃ ▂