Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Ván Cờ (8)

Cập nhật lúc: 2025-05-04 04:03:33
Lượt xem: 347

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàng Đế không hề che giấu sự lạnh nhạt đối với ta.

Ông truyền ta vào, vừa xem tấu chương vừa hời hợt nói mấy câu vô thưởng vô phạt.

Ông đối với việc ta khiến hai vị công tử đánh nhau, cùng g.i.ế.c người đốt cung, đều chỉ nhẹ nhàng lướt qua.

Từ đầu tới cuối, chưa từng ngẩng đầu nhìn ta lấy một lần.

Nói xong thì cho ta lui.

Ta mở miệng: "Bệ hạ, thần nữ muốn dâng thuốc."

Hoàng Đế cuối cùng cũng có chút hứng thú: "Thuốc gì?"

Ta lấy ra một bình ngọc, hai tay dâng lên: "Là thuốc trị bệnh tim."

"Trước khi mẫu thân qua đời, vẫn luôn nghiên cứu phương thuốc chữa bệnh tim. Khi ấy ta không hiểu vì sao mẫu thân lại cố chấp đến vậy, chỉ nghe bà nói là vì một vị cố nhân. Mãi đến khi được hai vị công tử đưa về cung, ta mới bừng tỉnh. Thì ra mẫu thân chế thuốc là vì bệ hạ."

Gương mặt Hoàng Đế đã lộ vẻ xúc động, ông hé miệng như muốn nói gì, nhưng lời đến bên môi lại nghẹn lại.

Cuối cùng chỉ hỏi: "Mẫu thân ngươi còn nói gì khác không?"

Ta rũ mi mắt: "Mẫu thân nói, bách tính lầm than, chúng sinh chịu khổ, lỗi không tại bệ hạ. Thế đạo hiện nay, bên trái có Huyền Môn, bên phải có thế gia đại tộc, bệ hạ kẹt ở giữa, chỗ nào cũng bị kiềm chế, có chí hướng mà chẳng thể thi triển."

"Bà còn dặn, nếu có cơ hội vào cung, nhất định phải dốc sức giúp đỡ bệ hạ. Khi đó ta còn tưởng mẫu thân nói đùa, không ngờ thật sự có một ngày bước chân vào Hoàng Cung."

Hoàng Đế đã rơi lệ.

"Không ngờ người duy nhất hiểu trẫm, lại là mẫu thân ngươi."

"Mẫu thân ngươi tuy xuất thân thôn dã, nhưng lại là một nữ tử có kiến thức rộng rãi. Ngươi rất giống nàng ấy."

Ta đột nhiên thấy buồn cười.

"Hoàng nhi ngoan, sinh thần của ngươi là ngày nào?"

Ta đáp: "Mồng ba tháng bảy."

Gương mặt Hoàng Đế chợt thoáng vẻ áy náy, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.

"Mồng ba tháng bảy, là ngày lành."

"Đến khi ấy, trẫm nhất định sẽ tổ chức cho ngươi một buổi sinh thần linh đình."

Ta tạ ơn.

Ban thưởng từ Hoàng Đế như nước chảy không ngừng đổ vào cung của ta.

Đều là những thứ quý giá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/van-co-8.html.]

Ta chọn một chiếc ngọc bội, tặng cho Tào Thừa, coi như đáp tạ việc hắn giúp ta.

Ta còn nói với hắn: "Tào công tử, ta bị thương rồi."

Vai ta bị Huyền Tú nắm chặt, đã bầm tím một mảng lớn, chỉ cần khẽ chạm vào cũng đau nhức.

Tào Thừa cẩn thận bôi thuốc cho ta.

Nghe nói người làm ta bị thương là Huyền Tú, hắn chỉ đành cười khổ, khuyên ta: "Công chúa, đừng chọc vào Huyền Tú, hắn không giống người thường."

Ta hỏi: "Huyền Môn lợi hại vậy sao?"

Tào Thừa sửa lời: "Không phải Huyền Môn lợi hại, mà là Huyền Tú lợi hại."

"Hắn là Thần Tử hạ phàm, có thể giao cảm với trời đất, biết trước tương lai."

Thực ra những lời này ta đã nghe không biết bao nhiêu lần.

Từ khi Huyền Tú sáu tuổi bái nhập Huyền Môn, hắn đã từng tiên đoán không ít chuyện.

Bao gồm cái c.h.ế.t của Hiền vương, cũng bao gồm trận đại dịch bốn năm trước.

Hiện giờ trong dân gian, nhà nhà thờ tượng Huyền Tú.

Có nhà còn đúc tượng vàng, bái lạy dâng hương ngày đêm, thờ phụng như thần linh.

Dân chúng có thể không biết Hoàng Đế là ai, nhưng không ai không biết Huyền Tú.

Mọi người tôn kính hắn như thần linh.

Ta từng tận mắt nhìn thấy, nạn dân tìm không ra lương thực, đói đến chỉ còn da bọc xương, không ra hình người.

Họ bị ngăn ngoài thành, từng người ôm lấy tượng Huyền Tú, quỳ rạp cầu khấn, rồi cả gia đình ôm nhau, mỉm cười chờ chết.

Cảnh tượng ấy khiến người ta sởn gai ốc.

Ta cứ nghĩ vì dân gian quá khổ nên mới tin vào thần quỷ, không ngờ ngay cả Tào Thừa cũng tin.

Ta nói: "Tào công tử, ta rất tò mò. Hắn thật sự là Thần Tử sao?"

Tào Thừa trầm mặc chốc lát, mới nói: "Phải."

Nhưng rồi hắn lại đổi cách nói.

"Hắn còn là một kẻ điên cuồng, ngang ngược."

Ta cười nhạt: "Tào công tử quả là không gì không dám nói."

Tào Thừa thu lại sóng mắt, hành lễ: "Tào Thừa chỉ mong Công Chúa đạt thành tâm nguyện, không gặp trắc trở."

Ta lười biếng đáp: "Ta đều nghe công tử cả."

Loading...