Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Ván Cờ (7)

Cập nhật lúc: 2025-05-04 04:03:12
Lượt xem: 101

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Huyền Tú đang ngẩn người nhìn dây hoa mai.

Hắn hỏi: "Ngươi là Công Chúa mới được đón về hôm qua... Minh Đức? Ngươi nói đây là của ngươi, có gì chứng minh?"

Ta đáp: "Ở giữa dây hoa mai này có một hạt châu có thể xoay. Khi xoay dưới ánh nắng sẽ thấy chữ 'Tú'. Như vậy, có đủ để chứng minh không?"

Ánh mắt Huyền Tú sắc bén như dao, trong chớp mắt bóp chặt vai ta, khiến xương cốt ta đau nhức.

Hắn lạnh giọng hỏi: "Ngươi lấy thứ này ở đâu?"

Ta nhìn chằm chằm vào tay hắn: "Buông ra."

Giọng Huyền Tú lạnh băng, tay càng siết mạnh hơn: "Nói! Lấy ở đâu??"

Hắn không buông, ta liền giơ tay bẻ ngón hắn.

Ta bình thản nói: "Công tử, xương cốt ta rất cứng, ngươi bóp không gãy đâu."

Cuối cùng Huyền Tú cũng buông tay.

Hắn hỏi lại: "Giờ có thể nói chưa?"

Ta đáp: "Công tử, vai ta rất đau, phiền ngươi xin lỗi."

Huyền Tú nhìn ta hồi lâu, cuối cùng cũng chịu cúi đầu xin lỗi.

Ta không so đo nữa, nói: "Vật này là một cố nhân rất quan trọng với ta tặng cho."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/van-co-7.html.]

Huyền Tú hỏi tiếp: "Công chúa biết ta là ai không?"

Ta tất nhiên biết. "Ngươi là Thần Tử của Huyền Môn, đương triều Quốc Sư, Huyền Tú."

Ta bật cười: "Công tử sẽ không cho rằng, chỉ vì cùng tên 'Tú', liền có thể mạo nhận là cố nhân của ta đấy chứ? Người tặng ta dây hoa mai, là người ta kính ngưỡng nhất đời này, không phải kẻ như ngươi."

Ta giật lấy dây hoa mai từ tay hắn, xoay người rời đi.

Đi được mấy bước, phía sau chợt có tiếng gọi tên ta:

"Trần Niệm Vi."

Ta theo phản xạ quay đầu lại.

Sắc mặt Huyền Tú trong khoảnh khắc trắng bệch như tờ giấy.

Hắn lảo đảo lùi lại, vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm: "Không thể nào... Niệm Vi sao có thể là Công Chúa..."

Ta quay về trước đại điện, đúng lúc gặp Tào Thừa từ trong bước ra.

Hắn liếc thấy dây hoa mai ta vừa đeo lại bên hông, liền mỉm cười: "Mất rồi tìm lại được, chúc mừng Công Chúa song hỉ lâm môn."

Ta hỏi: "Song hỉ từ đâu mà tới?"

Tào Thừa thần sắc kiêu ngạo, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ với ta: "Tào Thừa không phụ sứ mệnh. Công chúa, bệ hạ truyền triệu."

Quả nhiên, khoảng cách giữa người với người đều là do so sánh mà ra.

Ta nhìn Tào Thừa, chân thành cảm thán: "Tào công tử, ta thật sự sắp yêu ngươi mất rồi."

Loading...