Liễu Vân Sơ lại đi gặp rất nhiều người.
Ngay trong ngày hôm đó, ta được dọn vào một cung điện rộng lớn và tráng lệ.
Hắn lần lượt kiểm tra từng người, đích thân chọn ra những kẻ biết giữ bổn phận để hầu hạ ta.
Thái độ của cung nhân đối với ta hoàn toàn thay đổi.
Bọn cung nữ thái giám gặp ta, không ai là không dừng lại hành lễ, chào hỏi.
Ta nói chuyện với họ, tất cả đều cung kính đáp lời, thậm chí cẩn thận dè dặt, sợ ta nổi giận.
Nghĩ cũng phải, mới vào cung ngày đầu đã dám g.i.ế.c người đốt điện, người như vậy, chắc chắn không nhiều.
Ta cũng nhận được phong hào: Minh Đức Công Chúa.
Minh Đức. Thực là một phong hào hay, rất hợp với ta.
Liễu Vân Sơ công khai xin lỗi ta.
Bảo ta nếu có chuyện gì, nhất định, tuyệt đối, ngàn vạn lần phải báo với hắn, giao cho hắn xử lý.
Hắn cam đoan sẽ không để ta chịu uất ức.
Thái độ hắn thành khẩn, ta rất hài lòng.
Ta thuận miệng nói muốn gặp Hoàng Thượng.
Liễu Vân Sơ sắc mặt tối sầm, nói hắn chỉ là thần tử, không thể can thiệp vào ý muốn của Hoàng Thượng.
Cũng đúng thôi, Liễu Vân Sơ dù sao cũng mang họ Liễu.
Liễu Hoàng Hậu để bụng sự tồn tại của ta, nên Hoàng Thượng cũng làm như không thấy.
Đế hậu tình thâm, đại khái là như vậy.
Ta cũng không làm khó Liễu Vân Sơ nữa.
Người khác nhau thì có cách sử dụng khác nhau.
Chuyện này, nên tìm Tào Thừa.
Liễu Vân Sơ tới tìm ta kỳ thực còn có chuyện khác.
Quốc Sư đã định ra ngày lành để cử hành lễ tế thần.
Hắn đến thông báo cho ta ngày đó.
Khi nói, ánh mắt Liễu Vân Sơ nhìn ta mang theo chút thương hại.
Ta lập tức hiểu rõ.
Ngày tế thần định vào mồng ba tháng bảy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/van-co-6.html.]
Hắn bảo đã thay ta lên tiếng, nhưng việc này quá trọng đại, khó mà thay đổi.
Hắn còn bóng gió rằng, nếu hôm đó Tào Thừa chịu mở miệng, chưa chắc không có cơ hội xoay chuyển.
Ta thấy cũng buồn cười.
Ít nhất hắn cũng có lòng.
Ta hành lễ tạ ơn: "Công tử làm vậy tuy không sáng suốt, nhưng lòng tốt của công tử, Niệm Vi cảm tạ."
Liễu Vân Sơ chỉ nghe thấy ta chê hắn "không sáng suốt", sắc mặt lập tức đen thui, giận dỗi bỏ đi.
Cung nữ chuẩn bị cho ta một thùng nước nóng to, hầu hạ ta tắm rửa.
Lại dọn ra một bữa tối thịnh soạn.
Làm Công Chúa thật tốt, tốt đến mức khiến ta suýt nữa quên mất bộ mặt thật của thế gian này.
Ta ngủ một giấc ngon lành, cả đêm yên giấc.
Sáng sớm hôm sau, Tào Thừa mang lễ vật tới gặp ta.
Một chiếc hộp chỉ cần vặn cơ quan là có thể phát ra tiếng nhạc.
Tào Thừa nói thứ này gọi là Bát Âm Hạp, là cống phẩm của phiên bang.
Hắn nói chuyện hôm qua là hắn xử lý không tốt, để ta chịu uất ức, đây là quà bồi tội.
Ta nhận lấy thành ý của hắn, hành lễ: "Công tử không cần canh cánh trong lòng. Nỗi uất ức của ta, hôm qua đã đòi lại rồi."
Tào Thừa mỉm cười đáp lễ: "Công chúa thông minh quyết đoán, quả thực có phong thái hoàng gia, Tào Thừa tâm phục."
Đã nói khâm phục, hẳn hắn sẽ không dễ dàng từ chối yêu cầu của ta.
Ta liền nói thẳng: "Công tử, ta muốn gặp Hoàng Thượng, không biết công tử có cách gì không?"
Tào Thừa hỏi: "Không biết Công Chúa vì nguyên do gì?"
Ta không trả lời trực tiếp, chỉ cười: "Nếu Tào công tử thấy khó xử thì thôi vậy, Liễu công tử cũng đã từ chối ta rồi."
Tào Thừa lập tức đổi giọng: "Không khó xử, nếu là nguyện vọng của Công Chúa, Tào Thừa nguyện dốc hết sức lực."
Dù lời hắn không hứa chắc, nhưng thần sắc vô cùng tự tin.
Ta theo Tào Thừa tới đại điện.
Trong lúc hắn vào điện bẩm báo, ta chờ bên ngoài, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc đạo bào.
Ta nhận ra hắn, Quốc Sư Huyền Tú.
Nhờ hắn, ta mới có thể đứng trong Hoàng Cung này.
Hắn ngồi trong vườn, trong tay cầm dây hoa mai mà ta làm mất.
Ta bước tới, đòi lại dây đeo.