Trước cổng Hoàng Cung, Tào Thừa và Liễu Vân Sơ đánh nhau.
Vừa đánh, Tào Thừa vừa chất vấn: "Liễu gia các ngươi gia phong nghiêm cẩn chính là nghiêm cẩn như vậy à?"
Liễu Vân Sơ bị ép phải liên tục lùi lại: "Tào Thừa, bớt lo chuyện bao đồng đi."
Ta vừa ngăn Liễu Vân Sơ, vừa khuyên Tào Thừa: "Tào công tử, ta và Liễu công tử trong sạch, thủ cung sa là ta lỡ tay xoá mất thôi. Thật sự không liên quan đến Liễu công tử đâu."
"Với lại, Tào công tử, đánh thế này không g.i.ế.c được người đâu. Thái dương, yết hầu, sau gáy, dưới hai bên cột sống mới là yếu điểm đấy. Đảm bảo một chiêu chí mạng, ngay cả thần tiên cũng cứu không nổi."
Liễu Vân Sơ nghe vậy, ngoảnh đầu trừng mắt nhìn ta.
Trong lúc xô đẩy, ta phát hiện dây hoa mai ta luôn đeo bên người bị mất rồi.
Hai người họ ngừng tay, cùng ta đi tìm.
Tìm được nửa chừng, Tào Thừa và Liễu Vân Sơ bị một tiểu thái giám gọi đi, nói rằng bệ hạ truyền triệu.
Chỉ còn lại mình ta.
Ta liền tiếp tục men theo đường cũ mà tìm kiếm.
Cung nhân nhìn thấy ta, ai nấy đều vội cúi đầu tránh né, rảo bước nhanh hơn, gấp gáp rời đi.
Ta gọi họ, cũng không ai thèm đáp, vờ như không thấy.
Ta trở thành kẻ vô hình.
Liễu Hoàng Hậu ghét ta cũng dễ hiểu thôi.
Huống hồ Liễu Hoàng Hậu vốn nổi tiếng hay ghen.
Con nối dõi của Hoàng Đế ít ỏi, hậu cung từng nạp rất nhiều phi tử, nhưng phong thuỷ trong cung không tốt, người mới vào chưa được bao lâu đã chết.
Chết nhiều quá, Hoàng Đế cũng lạnh lòng.
Những năm gần đây, chỉ còn nghe giai thoại về tình thâm ý trọng giữa đế hậu.
Trong cung, ngoại trừ Liễu Hoàng Hậu sinh được một trai một gái, thì các phi tử khác đều không có con.
Cuối cùng, hậu cung này chỉ còn lại Liễu Hoàng Hậu, Tào Quý Phi, và một vị Mỹ Nhân họ Nguỵ sống lay lắt bằng cách nịnh hót Hoàng Hậu.
Chỉ còn ba người mà thôi.
Đợi tới trời chạng vạng, Hoàng Đế không truyền ta, Hoàng Hậu cũng không sắp xếp chỗ ở cho ta, ta cũng không tìm lại được dây hoa mai đã mất.
May mắn thay, ta gặp được Tào Thừa vừa từ đại điện đi ra.
Hắn hỏi ta: "Công chúa vẫn chưa có ai an bài sao?"
Ta vẫn tươi cười: "Ta còn tưởng hai vị công tử đón ta về là để ta hưởng phúc đấy."
Tào Thừa nghiêm túc cúi đầu xin lỗi: "Thần sẽ đi gặp Hoàng Thượng lần nữa."
Ta nhịn không được trêu hắn: "Tào công tử, anh hùng cứu mỹ nhân, ta sẽ yêu ngươi mất thôi."
Tào Thừa lập tức đỏ bừng vành tai.
Ta bật cười.
Người ta bảo Tào công tử phong lưu phóng khoáng, thế này chẳng phải thuần khiết quá sao.
Hắn ngượng ngùng che mặt bỏ chạy, lại vào tẩm điện gặp Hoàng Đế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/van-co-5.html.]
Lần này, Hoàng Đế nổi giận, trách mắng Liễu Hoàng Hậu.
Liễu Hoàng Hậu đành phái một cung nữ tới, mũi hếch lên trời, dẫn ta đi.
Ta theo nàng ta, qua bảy rẽ tám vòng, đi tới một sân viện hẻo lánh.
Trong sân cỏ dại mọc um tùm, mùi mục nát xộc thẳng vào mũi.
Cung nữ nhăn mặt, chỉ dùng đầu ngón tay đẩy cửa.
Tiếng đẩy cửa kinh động mấy "khách cũ" trong phòng: một đàn chuột lao ra, chạy tán loạn dưới chân.
Cung nữ chỉ vào căn phòng: "Ngươi ở đây."
"Hoàng Hậu nương nương thương tình, cho đứa con hoang như ngươi một chỗ trú thân. Ngươi phải biết ơn, đừng có mà không biết điều."
Nói rồi, nàng ta thô bạo đẩy ta vào trong.
Ta lảo đảo, vô tình giẫm lên đuôi một con chuột.
Con chuột giãy giụa dưới chân, kêu chít chít chói tai.
Tâm trạng vốn còn tốt của ta lập tức biến mất.
Ta ghét nhất là chuột.
Vì chuột nhắc ta nhớ đến trận ôn dịch năm đó đã cướp đi mạng sống mẫu thân ta.
Ta bước qua con chuột, quay đầu hỏi cung nữ:
"Ngươi tên gì?"
Cung nữ cười nhạo: "Chắc ngươi muốn biết tên để mách lẻo chứ gì? Cho ngươi biết cũng chẳng sao, ta tên là Nam Kết…"
Ta vặn gãy cổ nàng ta.
Nam Kết chỉ kịp nói được nửa câu, sau đó yên lặng vĩnh viễn.
Ta nhẹ giọng nói: "Nam Kết, ta nhớ rồi."
Ta rắc thuốc lên xác nàng ta, ném vào trong phòng.
Lũ chuột ngửi thấy mùi liền lao tới, chẳng mấy chốc cũng c.h.ế.t la liệt.
Lúc Liễu Vân Sơ tới tìm, ta dẫn hắn vào xem căn phòng, nói với hắn: "Ta muốn đổi phòng."
Liễu Vân Sơ bị cảnh tượng trong phòng làm chấn động: "Là ngươi làm sao? Ngày đầu vào cung đã g.i.ế.c người? Ngươi điên rồi sao?"
Hắn chất vấn, khiến tâm trạng ta càng thêm khó chịu.
Ta không khách khí đáp trả: "Công tử, hãy chăm sóc ta cho tốt, cho ta nghi lễ và đối đãi xứng đáng."
"Nếu không, ta sẽ tự mình giải quyết."
Ta lấy ra ống lửa, tiện tay ném vào phòng.
Ngọn lửa chẳng mấy chốc bùng lên.
Có người bị ngọn lửa kinh động, lập tức hô to: "Cháy rồi! Cháy rồi!"
Hoàng Cung lập tức hỗn loạn.
Ta lạnh lùng nhìn Liễu Vân Sơ: "Như bây giờ vậy."