Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Ván Cờ (4)

Cập nhật lúc: 2025-05-04 04:02:09
Lượt xem: 305

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa lên xe, Liễu Vân Sơ châm trà, ta cũng tự tay rót cho mình một chén, xoay tròn chén trà trong tay.

Liễu Vân Sơ nhìn kỹ hai lượt, chậm rãi nói: "Cách xoay trà của Công Chúa, giống hệt bệ hạ."

Ta thuận miệng đáp: "Ừm, chắc không phải trùng hợp đâu."

Liễu Vân Sơ bị nghẹn, lại hỏi tiếp: "Thân phận Công Chúa được hé lộ, từ nay vinh hoa phú quý hưởng không hết, Công Chúa thật sự không chút vui mừng sao?"

Ta thẳng thắn hỏi lại: "Thế thân tế thần, chỉ có duy nhất con đường chết, công tử nghĩ ta nên vui sao?"

Liễu Vân Sơ nhất thời thất thố, đánh đổ chén trà trong tay. "Làm sao ngươi biết được? Ai nói cho ngươi?"

Ta thuận tay dựng chén trà đổ lên, mỉm cười: "Ta dung mạo tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành, công tử vừa gặp đã yêu, không nỡ thấy ta c.h.ế.t thảm, vậy nên mới tiết lộ cho ta biết. Công tử thấy có hợp lý không?"

Liễu Vân Sơ nhíu mày chặt lại: "Ngươi đã sớm biết thân phận của mình, cố ý bày mưu kéo ta xuống nước."

Dĩ nhiên ta biết thân phận của mình, chẳng ai rõ hơn chính ta cả.

Mới thú vị làm sao.

Ta nói dối ngay trước mặt hắn, mà hắn lại không cách nào phản bác.

Trong mắt Liễu Vân Sơ thoáng hiện sát ý.

Ta cười tủm tỉm: "Công tử dám g.i.ế.c ta sao?"

Xe ngựa Tào gia vẫn đang đi sát phía sau.

Liễu Vân Sơ quả không hổ danh đích tử đại tộc, rất nhanh trấn tĩnh lại.

"Dăm ba câu nói, không bằng không chứng, mà muốn hãm hại ta?"

Ta kéo tay áo lên, để lộ thủ cung sa trên cánh tay.

"Vậy ta cho công tử xem thêm một trò ảo thuật."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/van-co-4.html.]

Những ngày qua ta cố tình xắn tay áo khi làm việc, để nhiều người trông thấy dấu thủ cung sa này.

Ta đưa tay quệt nhẹ, thủ cung sa biến mất trước mắt hai người.

"Sau khi xuống xe, thiên hạ đều sẽ biết giữa ta và công tử có chuyện mờ ám."

"Nhân chứng vật chứng đủ cả, công tử không thoát được ta đâu. Nếu ta tiến cung mà làm ra chuyện không nên làm, nhất định sẽ có người cho rằng ta bị chuyện tế thần làm kích động, tất cả trách nhiệm... đều tính lên đầu công tử."

Giọng điệu Liễu Vân Sơ càng thêm lạnh: "Vô sỉ."

Ta khẽ cười: "Sắp c.h.ế.t đến nơi, còn để ý liêm sỉ làm gì nữa."

"Công tử không dám g.i.ế.c ta, thì chỉ có thể nghe theo ta."

Một hồi lâu sau, Liễu Vân Sơ rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: "Ngươi muốn gì?"

Ta nói chậm lại:

"Công tử, mẫu thân ta chưa từng phụ bạc, vậy mà bệ hạ vừa hồi triều, liền có mới nới cũ, cưới người khác, vứt bỏ mẫu thân như giày rách. Làm con gái, ta chỉ muốn đòi lại công bằng cho bà thôi."

"Công tử yên tâm, bất kể ta làm gì, cũng sẽ không trở thành kẻ địch của công tử."

Sau một lúc lâu, Liễu Vân Sơ mới trầm giọng nói: "Ngươi là một cô nương tốt."

Suýt chút nữa ta đã bị câu này chọc cười.

Liễu Vân Sơ quả nhiên cũng là một người thú vị.

Hắn cho ta một lời hứa: "Chỉ cần không tổn hại tới lợi ích của Liễu gia, ta có thể giúp ngươi."

Ta hài lòng gật đầu: "Rất tốt. Vậy thì, từ nay ta và công tử coi như tâm đầu ý hợp rồi."

Nói xong, ta giờ tay đổ chén trà của Liễu Vân Sơ xuống đất.

Liễu Vân Sơ nhìn ta chằm chằm.

Ta thong thả nói: "Trà này không tốt cho sức khoẻ, sau này công tử đừng uống nữa."

Loading...