Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Ván Cờ (23)

Cập nhật lúc: 2025-05-04 08:42:15
Lượt xem: 269

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời vừa sáng, ta bị dựng dậy để trang điểm sửa soạn.

Lễ phục tế thần lộng lẫy trang nghiêm, là bộ váy đẹp nhất mà ta từng thấy.

Lễ tế thần bắt đầu vào giờ Thân, tổ chức trên sông.

Hai bên bờ sông sớm đã tụ tập đông đảo dân chúng đến xem.

Ta đi theo Huyền Tú tiến về phía trước.

Đến gần bờ sông, có người cầm dây thừng định trói ta.

Ta nói với Huyền Tú:

"Đừng trói ta, ta sẽ tự mình bước lên đài tế thần."

Huyền Tú không dám nhìn ta, chỉ khẽ gật đầu.

Đài tế thần của ta là một chiếc thuyền, trên thuyền chất đầy lễ vật dâng thần.

Có tam sinh, có rượu ngon, còn có thêm ta.

Lễ tế thần bắt đầu, có người đục một lỗ trên thuyền.

Con thuyền sẽ trôi một đoạn trên sông, rồi từ từ chìm xuống đáy cùng với tế phẩm.

Từng bước từng bước, ta bước lên đài tế thần, ngồi lên thuyền, chậm rãi trôi về trung tâm dòng nước.

Hoàng Đế quỳ trước pho tượng thần, thành tâm cầu nguyện.

Vì buổi lễ tế thần này, Hoàng Đế đã trai giới nhiều ngày liền.

Pho tượng thần này do chính tay Hoàng Đế đúc ra, để biểu lộ lòng thành.

Có điều khuôn mặt pho tượng, vẫn có chút giống Huyền Tú.

Bá tánh quỳ rạp khắp hai bên bờ, liên tục dập đầu về phía Hoàng Đế và Huyền Tú.

Huyền Tú hôm nay mặc lễ phục cực kỳ bắt mắt, đi chân trần, tay cầm kiếm lễ, nhảy điệu múa tế thần.

Vô cùng đẹp mắt, ta cũng không nhịn được ngắm thêm một hồi.

Hôm nay là sinh thần của ta, được mở rộng tầm mắt như vậy cũng không uổng.

Thuyền từ từ chìm xuống, nước sông dần dần ngập quá eo ta.

Khi thuyền hoàn toàn chìm vào lòng sông, ta lặn xuống nước, bơi đi.

Làm hải tặc bao năm, tất nhiên ta bơi lặn cực kỳ giỏi.

Nhưng sông nước mênh m.ô.n.g vô tận, ta không thể ngoi lên mặt nước, cũng không thể bơi vào bờ, chỉ có thể lặn sâu tiến về phía trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/van-co-23.html.]

Nếu có chút sơ suất, vẫn có thể c.h.ế.t đuối.

May mắn thay, vận may đã mỉm cười với ta.

Bơi mãi, hai bên bờ càng lúc càng yên tĩnh.

Ta nhìn thấy một con thuyền trôi lững lờ trên mặt nước.

Ta ngoi đầu lên, cố bám vào mạn thuyền.

Thẩm Thời đang đứng ở mũi thuyền.

Đúng như ta đoán, lễ tế thần hôm nay là do Thẩm Thời phụ trách tuần tra trên sông, bảo vệ an toàn cho Hoàng Đế.

Ta thấy Thẩm Thời, Thẩm Thời cũng thấy ta.

Y cúi xuống, đưa tay ra cho ta.

Ta nắm lấy tay y, mượn lực nhảy lên thuyền.

Thẩm Thời nói: "Đã lâu không gặp."

Ta ngồi ở đầu thuyền, vắt nước trên tóc: "Đã lâu không gặp."

Im lặng một lát, Thẩm Thời lại nói:

"Chuyện của cha..."

Ta nghiêng đầu, ngắt lời y: "Ta biết, nhất định là cha tự làm khổ mình, không trách huynh."

Thẩm Thời lại im lặng một lúc lâu: "Trông muội cứ như muốn bóp c.h.ế.t ta vậy."

Vết bầm tím trên cổ Thẩm Thời còn chưa tan hết.

Xem ra lúc đó ta ra tay cũng không nhẹ.

"Chó chê mèo lắm lông. Huynh đá ta cũng đâu nhẹ, như bị trâu húc hai cú vậy."

Nói xong, cả hai chúng ta đều bật cười.

Chỉ là, ý vị trong nụ cười ấy, chỉ có tự bản thân mới hiểu.

Hoàng Đế và Lạc Thế Thu đều cho rằng Thôi Diệu là đại ca ta - Trần Đại Ngưu, rằng Thẩm Thời là người của bọn họ.

Nhưng trên thực tế, Thôi Diệu chỉ là mồi nhử che mắt, còn Thẩm Thời mới thật sự là Trần Đại Ngưu.

Một quân cờ chết, một người cha ruột, một trận tàn sát không nương tay.

Giấu trời qua biển, che mắt tất cả mọi người.

Bằng một cái giá rất lớn, chúng ta đã hoàn thành nước cờ cuối cùng của kế hoạch.

Loading...