Đêm cuối cùng trước lễ tế thần.
Hoàng Đế cho người thêm một sợi xích khoá ta lại.
Bởi vì Huyền Tú đã náo loạn trước điện, Hoàng Đế lo sợ có biến, liền sai người khoá chặt ta trong phòng.
Sợi xích làm bằng huyền thiết, dù võ nghệ của ta có cao thêm gấp đôi, cũng không thể thoát ra được.
Ta thậm chí không thể với tới chiếc hộp nhạc nữa, chỉ có thể ngồi yên trong góc, nhìn cung nhân qua lại tấp nập.
Giống hệt như một tội nhân đã thất bại thảm hại.
Nếu không ngoài dự đoán, ngày mai khi lễ tế thần diễn ra, Thẩm Thời sẽ dẫn quân tuần tra trên sông.
Có lúc ta cũng cảm thấy nực cười.
Khi còn ở xa Hoàng Cung, ta thấy Hoàng Đế thần bí khó lường, cao không thể với tới.
Nhưng khi đã ở ngay trong cung, ta lại thấy, làm Hoàng Đế thật dễ, ngay cả một con heo cũng có thể ngồi vững.
Chỉ cần có kẻ vẫy đuôi tâng bốc vài câu, ông ta liền tin mình là chân mệnh thiên tử.
Huyền Môn mưu hại Hiền vương, Liễu gia gả nữ nhi kết thân.
Rõ ràng dù Huyền Môn hay Liễu gia có tranh quyền thế nào, cũng đều bị trói chặt vào chiếc thuyền của ông ta.
Thế nhưng, ông ta lại hết lần này tới lần khác tin Tào Thừa, tin Lạc Thế Thu, giờ lại tin Thẩm Thời.
Từ đầu đến cuối, chẳng nhìn thấu cục diện, chẳng phân biệt được địch ta.
Tự tay giúp kẻ thù chặt đứt tay chân mình.
Để rồi giờ đây, đao đã kề cổ, ông ta vẫn không hay biết gì.
Còn mơ mộng viển vông được chúng sinh thành tâm quỳ bái.
Nhưng bất kể thế nào, chỉ cần lễ tế thần ngày mai bắt đầu, mọi mộng đẹp đều sẽ bị phá tan.
Mọi chuyện sẽ đi tới hồi kết.
Đêm đó, cung nữ tới đưa cơm, ta nhờ nàng giúp ta một chuyện.
Ta nhờ nàng lén đến Liễu phủ, báo cho Liễu Vân Sơ rằng ta muốn gặp hắn.
Cung nữ do dự một lúc, rồi cắn răng đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/van-co-22.html.]
Nàng nói nàng tên là Thuý Vũ, hôm nay nhất định sẽ đưa Liễu Vân Sơ tới, bảo ta sau này phải nhớ lấy nàng.
Ta không nhịn được bật cười.
Ta vẫn còn nhớ, lúc mới vào Hoàng Cung, người ta vì sợ đắc tội Hoàng Hậu, ai nấy đều coi ta như không khí.
Mà nay, ta bị xiềng xích trói thân, cái c.h.ế.t cận kề, lại có người nguyện đặt cược cả vận mệnh lên người ta.
Sự khác biệt lớn đến vậy, sao mà không kiêu ngạo cho được.
Thuý Vũ thật sự đưa được Liễu Vân Sơ tới.
Có lẽ là lừa hắn đến.
Lúc trông thấy ta, chân mày Liễu Vân Sơ nhíu chặt, rõ ràng không muốn gặp.
Cuối cùng, hắn vẫn miễn cưỡng hỏi: "Công Chúa, có chuyện gì?"
Ta bị khóa trong góc phòng, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn.
Bèn nói: "Công tử, ngươi lại đây một chút, ngươi đứng xa quá."
Liễu Vân Sơ không hiểu chuyện gì, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn tiến lại, ngồi xổm trước mặt ta.
Ta nắm lấy cổ tay hắn, vén tay áo hắn lên.
Liễu Vân Sơ trong phút chốc sợ hãi, muốn giãy ra, nhưng không thể rút tay khỏi tay ta.
Ta đưa tay đặt lên mạch hắn, bắt mạch.
"Công tử hình như không theo lời dặn của đại phu."
Liễu Vân Sơ ngẩn ra: "Lời dặn gì?"
"Trà... Thôi, ta viết cho ngươi một đơn thuốc giải độc vậy."
Liễu Vân Sơ nhìn ta từng nét từng nét viết ra phương thuốc, hỏi: "Công Chúa gọi ta tới, chỉ để viết đơn thuốc thôi sao?"
Ta không ngẩng đầu, tiếp tục viết: "Ta muốn nhờ ngươi một việc."
Để tránh cho Liễu Vân Sơ kinh hoảng bỏ chạy, ta nói luôn: "Dĩ nhiên, ngươi có giúp hay không cũng không sao, quyết định của ngươi chỉ liên quan đến vận mệnh của Liễu gia mà thôi."
Liễu Vân Sơ đứng dậy: "Công Chúa đã bị khoá ở đây, muốn làm gì cũng không được nữa. Ngươi đã thua rồi, cần gì phải giãy giụa?"
Ta ngẩng đầu, nói nhỏ với hắn.
Liễu Vân Sơ biến sắc, chậm rãi ngồi xuống.