Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Ván Cờ (21)

Cập nhật lúc: 2025-05-04 08:24:15
Lượt xem: 473

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàng Đế phong hầu cho Thẩm Thời, cho y nắm giữ cấm quân, bảo vệ sự an nguy của Thiên Tử.

Thẩm Thời trở thành cận thần bên cạnh Hoàng Đế, nhất thời quyền thế hiển hách.

Hoàng Đế so với lúc Hoàng Hậu mới qua đời càng phóng túng hơn, bao năm ẩn nhẫn nay trút sạch hết ra.

Tựa như từ khoảnh khắc ấy, ông ta mới thực sự trở thành một vị Hoàng Đế chân chính.

Nói một là một, không ai dám làm trái.

Hoàng Đế vội vã ban thánh chỉ, loan báo thiên hạ về lễ tế thần.

Còn nói rõ trong lễ tế thần lần này, sẽ dùng Công Chúa để hiến tế thần linh.

Ông ta thật sự rất muốn ta chết.

Ta muốn nói với ông, một vị Hoàng Đế chân chính thì chẳng ai dám đem Công Chúa của ông ta ra làm tế phẩm.

Ta còn muốn nói, một vị Hoàng Đế chân chính muốn xử tử một Công Chúa, cũng không cần tốn nhiều công sức đến vậy.

Nhưng hiển nhiên, bệ hạ không muốn nghe những lời này.

Trước ngày tế lễ, ta lại bị đưa đến đại điện.

Trên điện, ta trông thấy Huyền Tú phong trần mỏi mệt.

Ta chợt nhớ ra, Huyền Tú từng nói với ta, hắn tuyệt đối sẽ không để ta bước lên đài tế thần.

Như lúc này đây, Huyền Tú chỉ vào ta, hướng về phía Hoàng Đế tâu:

"Bệ hạ, nàng không thể làm tế phẩm, bởi vì nàng căn bản không phải là công chúa."

Ánh mắt Huyền Tú nhìn ta rực cháy, tràn đầy tự tin.

"Thần tìm được một cỗ quan tài, chủ nhân quan tài tên là Trần Niệm Tích.

Thần còn nghe được một tin. 

Niệm Vi, có người nói ngươi và Trần Niệm Tích là song sinh."

Ta nhìn hắn, hỏi: "Vậy thì sao?"

Huyền Tú đáp: "Ta đoán, Điền phu nhân vì che giấu thân phận, đã nói Công Chúa với ngươi là song sinh. Người trong quan tài mới là công chúa thật sự."

Ta nói: "Đoán sai rồi. Huyền Tú, đừng tự cho mình thông minh."

Nhưng Huyền Tú vẫn kiên định: "Đúng hay sai, kiểm chứng là biết."

Hắn phất tay, một cỗ quan tài được khiêng lên.

Huyền Tú ra lệnh mở nắp.

Ta chắn trước quan tài, cảnh cáo: "Huyền Tú, trong quan tài là đệ đệ của ta. Ngươi dám mở, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho ngươi."

Huyền Tú vô cùng kiên quyết: "Niệm Vi, ta tuyệt đối không để ngươi bước lên đài tế thần."

"Mở quan tài."

Ta bị người kéo đi, tiếp đó quan tài từng chút một bị cạy mở.

Sau một khoảnh khắc im lặng, có người run rẩy báo cáo: "Bẩm Quốc sư, trong quan tài là một bé trai."

Sắc mặt Huyền Tú thoắt cái trở nên hoang mang tột độ.

"Sao có thể như vậy..."

Người trong quan là đệ đệ của ta, tên gọi Trần Niệm Tích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/van-co-21.html.]

Nó không vượt qua được những ngày tháng lưu lạc sau khi bị cướp đất, c.h.ế.t đói ngay trước bình minh.

Nó là một đứa trẻ rất ngoan, là một tiểu nam tử hán, luôn đem phần thức ăn tìm được chia cho tỷ tỷ.

Ta vẫn nhớ rõ dáng vẻ nó hai tay nâng một con trùng, nói với ta: "Tỷ tỷ, ta là nam tử hán, ta không sợ đói, cái này cho tỷ ăn."

Ta hất tay kẻ khác ra, nhẹ nhàng khép lại nắp quan tài.

Sau đó, đối diện cùng Huyền Tú.

"Huyền Tú, đây đã là lần thứ ba rồi. Ngươi nếu đã nghi ngờ thân phận của ta đến vậy, chi bằng ta kể một chuyện chỉ hai chúng ta biết."

"Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"

Huyền Tú khựng lại một chút.

"Lần đầu chúng ta gặp nhau, là bốn năm trước. Ngươi lên núi hái thuốc, gặp ta bị rắn độc cắn. Ngươi hỏi ta có tin thần linh không. Ngươi nói ngươi hành y cứu thế, không cứu kẻ thờ thần. Vì vậy ta mới không dám để lộ thân phận thật. Ta tưởng rằng chúng ta sẽ bỏ lỡ nhau từ đó, không ngờ ngươi lại xuất hiện lần nữa. Niệm Vi, lần này, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi đi."

Ta bật cười: "Lại sai rồi. Lần đầu chúng ta gặp mặt, là mười sáu năm trước, mồng ba tháng bảy."

"Lúc ấy, ngươi còn chưa cao bằng thanh kiếm bên người, nhưng đã mang danh Thần Tử, không ít người theo sau. Ngươi đứng trên đất Điền Gia thôn, nói rằng, đứa bé gái kia, mười sáu năm sau sẽ chặt đứt gốc rễ Huyền Môn, phải tìm nó, g.i.ế.c nó."

Huyền Tú sửng sốt, không tự chủ mà liên tiếp lùi mấy bước.

Mười sáu năm trước, mồng ba tháng bảy, Điền Gia thôn bị thảm sát.

Ngày hôm đó, tổng cộng có ba nhóm người xuất hiện.

Nhóm đầu tiên, là người của Hoàng Đế. Hoàng Đế ra lệnh tàn sát cả thôn, nhằm chôn vùi quá khứ thất bại trước Hiền vương.

Nhóm thứ hai, là người của Hoàng Hậu. Hoàng Hậu muốn g.i.ế.c mẫu thân ta, ngăn Hoàng Đế vì niệm tình xưa mà sinh hậu hoạn, nhưng lại vô tình nhìn thấu bản chất thật sự của Hoàng Đế, từ đó không làm hiền thê, chỉ làm một Hoàng Hậu tàn độc bảo vệ con cái.

Nhóm thứ ba, là Huyền Môn, do chính Thần Tử dẫn đầu. Vì để Huyền Môn hưng thịnh, đã đích thân đến diệt trừ một đứa trẻ mới sinh.

Đêm đó, trần gian hoá địa ngục, m.á.u chảy thành sông.

Bọn chúng c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau, gần như toàn bộ đều vùi xác trong ngôi làng nhỏ bé ấy.

Cuối cùng, tất cả chỉ còn được gói gọn trong bốn chữ nhẹ bẫng: Giặc cướp diệt thôn.

Ta cười càng tươi: "Huyền Tú, ván cờ tế thần này, chẳng phải chính ngươi đã đặc biệt dành cho ta sao? Ngươi tìm ta suốt mười sáu năm, giờ lại còn giả vờ nhân nghĩa, còn chẳng sát phạt quyết đoán bằng ngươi lúc còn nhỏ."

"Có điều bốn năm trước tha cho ngươi một mạng, quả nhiên là đúng. Ngươi thật là một quân cờ tốt. Đúng như ta mong đợi, dẫn ta trở về đất của hoàng triều."

Ta ném dây hoa mai xuống chân Huyền Tú, khiêu khích: "Huyền Tú, bây giờ, ngươi nghĩ ta là ai?"

Huyền Tú môi run nhẹ: "Làm sao ngươi có thể nhớ những chuyện lúc còn nhỏ như vậy..."

Ta đáp: "Chuyện này nói ra thì dài. Huyền Tú, ngươi tin trên đời có người sinh ra đã biết hết thảy không?"

Huyền Tú còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị Hoàng Đế ngắt lời: "Quốc Sư, lễ tế thần không thể xảy ra sơ suất, nếu thân phận Công Chúa đã xác thực, Quốc Sư cũng không cần dây dưa nữa."

Huyền Tú lại chắn trước mặt ta: "Bệ hạ, cho dù nàng là Công Chúa, thần cũng tuyệt đối không để thê tử của mình bước lên đài tế thần. Xin bệ hạ chọn Công Chúa khác thay thế."

Hoàng Đế thần sắc lạnh lùng: "Chân dung Công Chúa đã truyền khắp dân gian, ai nấy đều biết Minh Đức Công Chúa vì cầu mưa cho chúng sinh mà nguyện hiến thân cho thần. Quốc Sư, ngươi muốn phản bội chúng sinh sao?"

Huyền Tú trầm mặc.

Cục diện đã định, Huyền Tú nếu cố cản trở, nhất định sẽ làm dân tâm d.a.o động, chẳng khác nào tự chặt đứt gốc rễ của mình.

Tín ngưỡng là gốc rễ của Huyền Môn, Thần Tử là Thần Tử của chúng sinh.

Mất đi hào quang ấy, Huyền Tú ngay cả bản thân cũng không bảo vệ nổi, chứ đừng nói tới người khác.

Hiếm lắm mới thấy Hoàng Đế thông minh như vậy, lại còn là để đảm bảo ta phải chết.

Thật đúng là... hợp ý ta.

Loading...