Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Ván Cờ (20)

Cập nhật lúc: 2025-05-04 07:21:20
Lượt xem: 444

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai ngày sau, Lạc Thế Thu đến.

"Hoàng Thượng có chỉ, hôm nay sẽ xử trảm thủ lĩnh Cửu Hà Trại, lệnh cho ta đưa muội đi xem hành hình."

Ta thay y phục, im lặng đi theo Lạc Thế Thu.

Triều đình xử trảm, xung quanh có rất nhiều người xem.

Một đội binh lính duy trì trật tự ở pháp trường.

Cha ta mặc áo tù, người đầy máu, tóc tai bù xù, không thể nhìn rõ mặt.

Ông bị người ta thô bạo kéo xuống từ xe tù, bước đi loạng choạng, mỗi bước đều để lại một dấu chân máu.

Cuối cùng bị quân lính ép quỳ trên đài hành hình.

Lạc Thế Thu nhếch mép.

"Muội muội, ta đã dùng một tên tử tù thế chỗ bá phụ. Bây giờ bá phụ đang nằm trong tay ta, chỉ cần muội chữa khỏi bệnh tim của ta, ta sẽ thay đại ca và muội phụng dưỡng bá phụ."

Ta ngắt lời Lạc Thế Thu, hỏi: "Thẩm Thời là ai?"

Lạc Thế Thu chỉ vào một vị tướng mặc giáp bạc.

"Muội muốn báo thù cho đại ca? Bây giờ chưa được, chờ đến lễ tế thần xong xuôi, ta sẽ làm thay muội."

Ta đã hiểu.

Thẩm Thời là người của Lạc Thế Thu.

Và Lạc Thế Thu muốn mưu phản vào lễ tế thần.

Ta cười nhạo: "Qua cầu rút ván, ai theo ngươi, thật đúng là xui xẻo."

Lạc Thế Thu lại nói: "Kẻ thành công không câu nệ tiểu tiết, huống chi trong lòng ta, muội muội vẫn luôn quan trọng hơn."

"Đáng tiếc." Ta đẩy Lạc Thế Thu ra, đột ngột chạy về phía trước: "Ta báo thù, chưa bao giờ phải nhờ tay kẻ khác."

Xung quanh lập tức xôn xao, ta tháo miếng ngọc tượng trưng cho thân phận Công Chúa, ném về phía lính canh.

Miếng ngọc đập vào người một tên lính canh. Người đó cầm ngọc bài, sững lại.

Ta nhân cơ hội đó, tiếp cận Thẩm Thời.

Thẩm Thời vội vã phản công.

Y bị ta đánh gãy cánh tay phải, còn ta bị y khống chế, ngã lăn trên đất.

Lăn đến ngay trước mặt tử tù đang quỳ.

Tử tù lúc này có chút phản ứng, từ từ ngẩng đầu lên, khó khăn nói: "Niệm Niệm, đừng phụ lòng.. Niệm Niệm."

Trong khoảnh khắc, lòng ta chỉ còn lại sát ý.

Quả nhiên Lạc Thế Thu đang lừa ta.

Đây không phải là tên tử tù thế chỗ, mà chính là cha ta.

Chỉ có người trong nhà mới biết đến cái tên “Niệm Niệm”.

Ta không thể cứu được cha, nhưng ít nhất, ta vẫn có thể làm được một việc.

Ta vươn tay siết chặt cổ họng của Thẩm Thời. Thẩm Thời đá ta một cước, nhưng ta vẫn sống chết níu lấy cổ y, không chịu buông.

Pháp trường lâm vào hỗn loạn.

Có người lớn tiếng hô: "Có kẻ cướp pháp trường!"

Đám binh sĩ đồng loạt giơ vũ khí, vây chặt lấy ta.

Lạc Thế Thu nhanh chóng tiến lên, lớn tiếng quát: "Nàng là Minh Đức Công Chúa, mau thu binh khí lại!"

Bọn họ thu vũ khí, đổi thành kéo ta ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/van-co-20.html.]

Thẩm Thời lại đá ta thêm một cước, lần này dùng sức hơn hẳn. Ta bị đá bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu.

Trên cổ Thẩm Thời đã hằn lên dấu vết bầm tím, nhưng y hoàn toàn chẳng để tâm, tay trái rút kiếm, chĩa thẳng vào ta: "Công Chúa, xin chớ kích động."

Ta giơ tay nắm lấy mũi kiếm, kéo kiếm về phía mình.

"Giết ta, ngươi cũng phải chôn cùng."

Thẩm Thời vẫn thản nhiên đối diện với ta: "Vì bệ hạ phân ưu, c.h.ế.t có hề chi."

Ta cười lạnh: "Quả là một con ch.ó trung thành."

Mãi đến khi từ đài cao xa xa vang lên tiếng của Hoàng Đế: "Thẩm Thời, thu kiếm."

Thẩm Thời lúc này mới thu kiếm, ôm lấy cánh tay bị thương, khom người hành lễ.

Ta bị cưỡng ép phải chứng kiến toàn bộ cuộc hành hình.

Sau đó, lại bị Lạc Thế Thu áp giải trở về Hoàng Cung.

Trên đường về, ta chủ động mở miệng: "Giết Thẩm Thời, ta sẽ chữa khỏi bệnh tim cho ngươi."

Lạc Thế Thu thở dài: "Muội muội, sao không để ta lừa một lần chứ. Hiện giờ, dẫu muội có kê thuốc, ta cũng chẳng dám uống nữa."

Ta không nói gì thêm.

Lạc Thế Thu bạc tình bạc nghĩa.

Vừa không muốn gánh lấy rủi ro, lại tham lam mưu cầu lợi ích.

Dám nghĩ ra cách đổi xác c.h.ế.t để lừa gạt ta, ta cũng chẳng bất ngờ.

Chỉ là... trong lòng ta rất buồn.

Khi Lạc Thế Thu nói hắn đã dùng tử tù c.h.ế.t thay, ta thật sự cảm thấy vui mừng.

Nhưng cuối cùng, chỉ là một giấc mộng hão huyền.

Lạc Thế Thu tiếc nuối lắc đầu: "Muội muội, lần sau gặp lại, sẽ là lễ tế thần. Đáng tiếc muội chỉ là tế phẩm, không thể nhìn thấy cảnh ta đăng cơ."

Nói rồi, Lạc Thế Thu bỏ đi.

Chỉ còn lại ta một mình, tựa vào mép giường, mân mê chiếc hộp nhạc.

Dần dần, ta bỗng cảm giác có gì đó bất thường.

Sau một hồi sờ soạng, ta phát hiện ra một ngăn bí mật trong hộp.

Trong ngăn ấy, có một xấp khế nhà, khế đất, một thân phận và một phong thư.

Nét chữ thanh tú, ẩn chứa khí thế, đúng là bút tích của Tào Thừa.

Ta tỉ mỉ xem xét vị trí khế nhà cùng khế đất, phát hiện đó chính là ngôi nhà cũ của ta năm xưa.

Là trùng hợp hay cố ý, đã khó mà chứng minh được.

Chỉ có một điều có thể chắc chắn: Ngay từ đầu, Tào Thừa đã chuẩn bị cho ta một đường lui.

Hắn đã từng d.a.o động giữa g.i.ế.c và cứu, cuối cùng lựa chọn một cách mơ hồ, giao phó kết quả cho số mệnh.

Chỉ là, theo biến chuyển của thời cục, mọi thứ đã sớm thay đổi.

Ta dùng đèn đốt hết giấy tờ, nhìn chúng dần hoá thành tro bụi.

Chuyện cũ nên để lại quá khứ.

Hiện tại vẫn phải tiếp tục tiến lên.

Đã không ai có thể quay đầu lại nữa..

Hoặc là thắng, hoặc là chết.

Còn ba ngày nữa là đến lễ tế thần, càn khôn chưa định, còn chưa tới hồi kết.

Loading...