Ba ngày sau, huyện lệnh phu nhân đích thân tiễn ta ra khỏi phủ.
Bà nói ta khiến bà nhớ tới một cố nhân.
Cho đến lúc chia tay, bà vẫn khuyên nhủ không ngừng.
Bà thương tiếc ta một thân một mình, không nơi nương tựa, muốn giữ ta lại trong phủ huyện, cho ta hưởng vinh hoa phú quý.
Ta từ chối.
Ta quả thực chỉ có một thân một mình, nhưng không phải không nơi nương tựa.
Bởi vì, ta chính là chỗ dựa của chính mình.
Con gái hải tặc, cũng là tặc.
So với cứu người, ta càng am hiểu việc g.i.ế.c người hơn.
Ta cũng chẳng cần thứ gọi là vinh hoa phú quý.
Những gì ta muốn, tự ta sẽ cướp lấy.
Giống như hiện giờ, phu nhân và thiên kim nhà huyện lệnh mắc cùng một chứng bệnh cách nhau mười sáu năm, đều được một y nữ chữa khỏi trong vòng ba ngày.
Câu chuyện li kì như vậy, tự động sẽ đến tai kẻ cần nghe.
Ta chỉ cần tuần tự làm theo kế hoạch, tiếp tục hoàn thành việc mình nên làm.
Rời phủ huyện, ta đến lấy áo liệm và bia đá đã đặt, mang về nhà.
Dù ta đã lược bớt, chỉ lập ba mươi hai ngôi mộ, cũng không thể làm xong trong một sớm một chiều.
May thay, tính ta xưa nay không nóng nảy, vô cùng kiên nhẫn.
Ta bắt đầu ngày ngày đào hố, chôn áo, dựng bia.
Ngày thứ ba, nhà ta đón vị khách không mời đầu tiên.
Công tử Liễu Vân Sơ, xuất thân từ một trong ba đại thế gia Kinh Thành.
Hắn hỏi ta:
"Cô nương có biết thân phận thật sự của mình không?"
Ta đáp: "Biết. Ta tên Trần Niệm Vi, là thôn nữ, thân phận chẳng liên quan gì tới người như công tử cả."
Hắn khẽ lắc đầu, phong lưu hào hoa: "Tiểu thư không phải họ Trần, mà mang họ Lý."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/van-co-2.html.]
"Tiểu thư không phải thôn nữ, mà là Công Chúa lưu lạc chốn dân gian của bệ hạ."
"Ta đến đây, là để đón Công Chúa hồi cung nhận tổ quy tông."
Ta chỉ tay về phía những ngôi mộ mới dựng.
Hắn có chút không hiểu.
"Ta đang lập mộ cho người đã khuất, tổng cộng ba mươi hai ngôi mộ. Hiện mới chỉ dựng được bảy, còn lại hai mươi lăm. Trước khi hoàn thành, ta không đi đâu hết."
Liễu Vân Sơ khuyên nhủ:
"Bệ hạ nhớ thương Công Chúa, ngày đêm không yên, sao có thể để bệ hạ chờ đợi lâu?"
Đám tuỳ tùng bên cạnh nhận ám hiệu, lập tức vây quanh ta, chỉ đợi Liễu Vân Sơ ra lệnh một tiếng là lập tức cưỡng ép ta lên xe.
Ta rút trâm, kề thẳng vào cổ, đầu trâm nhọn đâm rách da, m.á.u lập tức chảy ra.
Ta tựa như không cảm giác được, chỉ mỉm cười nhàn nhạt với Liễu Vân Sơ:
"Công tử nếu gấp, có thể mang t.h.i t.h.ể ta về mà phục mệnh."
Sắc mặt Liễu Vân Sơ hơi đổi, lùi lại một bước.
"Ta cho ngươi ba ngày. Ba ngày sau, chúng ta lên đường hồi cung."
Tay ta vẫn nắm chặt trâm cài, không hề buông.
"Nếu như ta chỉ là một thôn nữ, đương nhiên công tử nói gì, ta nghe nấy. Nhưng nếu ta thật sự là Công Chúa nhà họ Lý, vậy ta hỏi công tử một câu: Thiên hạ này, là họ Lý làm chủ, hay họ Liễu làm chủ?"
"Công tử dựa vào cái gì mà sai khiến ta?"
Liễu Vân Sơ không vì lời lẽ đại nghịch bất đạo của ta mà sợ hãi, nhưng vẫn nhượng bộ thêm một bước: "Ta sai người đến giúp ngươi."
Ta cười từ chối: "Chuyện trong nhà ta, không tiện nhờ tay người ngoài. Công tử nếu muốn giúp, trừ phi cưới ta."
Sắc mặt Liễu Vân Sơ lúc này hoàn toàn lạnh xuống.
"Công chúa, quá tam ba bận."
Đáng tiếc, hắn không doạ được ta.
Ta buông trâm cài xuống, tiện tay lau đi m.á.u trên cổ, ngẩng đầu đối diện hắn, ánh mắt không chút sợ hãi:
"Quá ba bận rồi, ngươi lại có thể làm gì ta?"
"Hoặc là g.i.ế.c ta, hoặc là nghe theo ta."