VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Ván Cờ (19)
Cập nhật lúc: 2025-05-04 06:55:41
Lượt xem: 457
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sáng sớm hôm sau, Hoàng Đế truyền triệu.
Khi ta đến, Hoàng Đế đang cầm một bức mật thư, sắc mặt khó coi chưa từng thấy.
Ông lạnh lùng chất vấn: "Mẫu thân ngươi theo giặc, đúng không?"
Còn chưa kịp để ta trả lời, Hoàng Đế đã ném bức thư về phía ta.
Là nét chữ của Tào Thừa.
Trong thư ghi rõ mối liên hệ giữa ta và Cửu Hà Trại, còn nói hắn nghi ngờ gián điệp của Cửu Hà Trại đã lẻn vào quân đội, chưa rõ thân phận.
Nếu hắn còn sống, bức thư không bằng chứng ấy e rằng sẽ bị gạt sang một bên.
Nhưng giờ hắn đã chết, lại trở thành minh chứng hùng hồn nhất cho nội dung trong thư.
Ta im lặng không nói. Hoàng Đế càng thêm giận dữ.
"Cửu Hà Trại giương cao ngọn cờ Hiền vương, là phản tặc mà trẫm căm ghét nhất. Các ngươi sao dám sỉ nhục trẫm như vậy!"
"Thần nguyện lãnh binh, thay bệ hạ diệt trừ phản tặc."
Lúc này ta mới phát hiện trong điện còn có người thứ ba.
Lạc Thế Thu.
Y quỳ nửa gối dưới đất, khi ta nhìn sang, y cũng hơi nghiêng đầu mỉm cười với ta.
Ánh mắt kiêu ngạo, hệt như năm nào.
Ta hít sâu một hơi, lên tiếng: "Bệ hạ, tế lễ sắp đến, nếu lúc này phát động chiến sự, chỉ e bách tính không gánh nổi."
Hoàng Đế nghiến răng ken két: "Quả nhiên ngươi một lòng hướng về phản tặc!"
"Lạc Thế Thu, trẫm lệnh cho ngươi tiêu diệt Cửu Hà Trại!"
Lạc Thế Thu lĩnh mệnh.
Ý Hoàng Đế đã quyết, ta không còn cách nào thuyết phục, cũng chẳng buồn tiếp tục giả vờ với ông ta nữa.
"Bệ hạ muốn đánh thì cứ đánh. Cửu Hà Trại gây dựng bao năm, chưa chắc đã thua."
Hoàng Đế lập tức nổi trận lôi đình, đập bàn quát lớn: "Lý Niệm Vi, trẫm là phụ hoàng của ngươi. Sao ngươi dám nói với trẫm như vậy?"
Ta cười khẩy: "Không nuôi nổi một ngày, cũng gọi là phụ thân? Ta chưa bao giờ gọi người là phụ thân. Bệ hạ đừng gọi nhầm, ta họ Trần, không phải họ Lý."
Nói xong, ta liếc Lạc Thế Thu một cái, quay người rời đi.
Ta là tế phẩm dâng thần, phải dìm chết ở đài tế thần đúng mồng ba tháng bảy.
Trước đó, không ai có thể buộc ta trả giá.
Ta có gì phải sợ.
Hoàng Đế giận dữ đến phát điên, nhưng chịu khổ chỉ có thể là Lạc Thế Thu thôi.
Ta dám bỏ đi thẳng, chứ y thì không.
Ta vừa rời khỏi chưa được bao xa, Lạc Thế Thu đã đuổi kịp.
Giữa hai mày y vẫn vương nét u ám, rõ ràng bị Hoàng Đế chọc giận.
"Tào gia đêm qua tìm thấy t.h.i t.h.ể Tào Thừa dưới một cái giếng cạn."
Lạc Thế Thu cảm khái: "Muội ra tay thật dứt khoát, không chút nương tình. May mà Tào Thừa vốn thận trọng, để lại bức mật thư này, nếu không ta đã rơi vào thế bị động rồi."
"Muội muội tốt của ta, vừa ra tay là chặt đứt luôn cánh tay trái của ta, nói xem ta nên xử trí muội thế nào đây?"
Ta đáp: "Đã đứt tay trái, còn muốn tự c.h.ặ.t t.a.y phải sao? Ca ca à, Cửu Hà Trại là đang làm việc cho huynh đó."
"Vì ta sợ mà." Lạc Thế Thu nhếch môi, mắt nheo lại, giọng bông đùa:
"Ta sợ muội vạch trần thân phận của ta, đẩy ta vào chỗ chết. Nên mới dùng hạ sách này, khiến muội mất lòng tin của Hoàng Đế."
"Nhưng ta không muốn trở mặt với muội."
"Muội chữa khỏi bệnh tim cho ta, ta sẽ giữ mạng bá phụ và đại ca muội trong trận chiến này, thế nào?"
Ta hứng thú đồng ý: "Được thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/van-co-19.html.]
"Muội muội chẳng có thành ý gì cả, ta không dám tin." Lạc Thế Thu lắc đầu, đi một vòng quanh ta: "Muội thay đổi nhiều quá, chẳng còn chút dáng dấp thuở bé."
Ta cười: "Còn huynh thì vẫn như trước, chẳng khác gì một con ch.ó thua trận."
Lạc Thế Thu khựng lại: "Muội muội quả nhiên lợi hại. Nhưng lần này, nhất định ta sẽ thắng."
Hoàng Đế hoàn toàn chán ghét ta.
Ông nhốt ta lại trong điện, không thèm đoái hoài, nhưng người canh gác xung quanh ngày càng nhiều.
Triều đình xuất binh vây quét Cửu Hà Trại. Hoàng Đế mang ác ý, mỗi ngày đều sai người đến báo chiến sự cho ta biết.
Từ khi hai bên giao chiến, Cửu Hà Trại chỉ tổ chức được vài đợt phản công hiệu quả, sau đó thì liên tục thất bại.
Cha ta chỉ là một người bình thường, có chút nhiệt huyết, có chút khí phách, nhưng cũng chỉ có thế mà thôi.
Sau khi chúng ta lần lượt rời đi, sức chiến đấu lẫn phòng thủ của trại nhanh chống suy yếu.
Nếu là lúc bình thường thì ảnh hưởng không quá lớn.
Nhưng một khi khai chiến với triều đình, đây sẽ trở thành kẽ hở lớn.
Huống hồ Lạc Thế Thu không phải kẻ ngốc. Thậm chí y còn hiểu Cửu Hà Trại hơn người khác.
Mà ta thì bị giam trong cung, hoàn toàn không thể nhúng tay vào cuộc chiến.
Cán cân thắng bại cuối cùng đè nặng lên vai đại ca Trần Đại Ngưu.
Cảm giác mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát khiến ta vô cùng bức bối.
Ta chẳng hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Nhưng ta lại không làm được gì.
Mọi chuyện vốn đã sắp đặt từ trước, ta chỉ có thể tin tưởng đại ca.
Phần lớn thời gian, ta thích ôm hộp nhạc Tào Thừa tặng, ngồi ở đầu giường, nhẹ nhàng xoay vòng.
Để tiếng nhạc xoa dịu tâm trí.
Tào Thừa nắm rõ tính tình Hoàng Đế, dùng một bức mật thư thúc đẩy cuộc chiến này.
Hắn muốn nhổ đi cái đinh ta cắm trong quân đội.
Tào Thừa, Tào Thừa...
Chết rồi mà vẫn như cái xương mắc trong cổ, khiến người khác không thể quên.
Đến ngày thứ mười của cuộc chiến, Hoàng Đế đích thân tới.
Nụ cười của ông ta khiến người nhìn cảm thấy khó chịu.
Ông nói: "Thôi Diệu, là gián điệp của Cửu Hà Trại, đúng không?"
Ta khựng lại một nhịp.
Để đề phòng ông ta đang gài bẫy , ta không đáp.
Nhưng ta biết rất rõ, cái tên đó không nên bị Hoàng Đế gọi ra.
"Thôi Diệu ám sát Lạc Thế Thu, bị một tiểu tướng tên là Thẩm Thời g.i.ế.c c.h.ế.t ngay tại chỗ." Hoàng Đế không quan tâm đến phản ứng của ta, "Không chỉ vậy, Thẩm Thời dũng cảm chiến đấu, là người đầu tiên xông vào Cửu Hà Trại, bắt sống thủ lĩnh giặc."
Tim ta đột nhiên thắt lại.
Bắt sống thủ lĩnh? Thủ lĩnh? Cha bị bắt rồi sao?
Sao lại như vậy?
Hoàng Đế cười càng thêm đắc ý: "Bây giờ đại quân đã quay về kinh, trẫm cuối cùng cũng có thể rửa sạch nhục nhã rồi."
"Hoàng nhi ngoan, ngươi nghĩ ta nên thưởng gì cho Thẩm Thời đây?"
Ta vô thức siết chặt chiếc hộp nhạc.
Nghiến răng nói với Hoàng Đế: "Ta không tin."
Hoàng Đế nhìn chằm chằm vào ta: "Không tin cũng không sao, vài ngày nữa trẫm sẽ để ngươi tận mắt chứng kiến."
Đúng vậy, dù có thế nào, ta cũng phải tự mình kiểm chứng kết quả.
Chỉ còn năm ngày nữa là đến lễ tế thần, thời gian không còn nhiều.