Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Ván Cờ (16)

Cập nhật lúc: 2025-05-04 05:08:01
Lượt xem: 451

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm ấy, Thái Tử hôn mê, Hoàng Hậu tự vẫn, Nguỵ Mỹ Nhân và Minh Châu Công Chúa mất tích.

Cả triều đình chấn động.

Họ Liễu đổ một nửa nghi ngờ lên ta - người có mặt tại hiện trường.

Nửa còn lại lại đổ lên người Tào Thừa.

Dù sao nhìn vào kết quả, trong hậu cung hiện giờ chỉ còn lại duy nhất Tào Quý Phi, Tào gia mới là người hưởng lợi lớn nhất.

Hoàng Cung vừa chuẩn bị hậu sự cho Hoàng Hậu, vừa tìm kiếm Công Chúa và Mỹ Nhân mất tích.

Hậu cung chỉ còn mình ta là Công Chúa, Hoàng Đế sợ ta cũng bỏ trốn nên hạ chỉ cấm túc.

Liễu Vân Sơ là người đầu tiên tìm đến, cố gắng moi thông tin từ ta.

Ta chỉ qua loa ứng phó hắn.

Liễu Vân Sơ mơ hồ đến, rồi lại mơ hồ rời đi.

Huyền Tú cũng đến, hắn chỉ nói một câu: "Ta sẽ tìm ra chứng cứ, chứng minh ngươi không phải Công Chúa. Ta tuyệt đối không để ngươi lên đài tế thần."

Rồi vội vã rời đi.

Khi Hoàng Đế đến gặp ta, bước chân hấp tấp, tâm trạng cực kỳ tốt.

Những ngày qua, Hoàng Đế thu nạp rất nhiều cung nữ, tràn đầy hậu cung, tựa như con chim hoàng yến sổ lồng, cuối cùng đã thoát khỏi xiềng xích.

"Niệm Vi, thuốc ngươi đưa thật hiệu nghiệm, trẫm đã lâu không cảm thấy khoan khoái như vậy."

Ta lại bắt mạch cho Hoàng Đế.

Hoàng Đế vẫn đang dùng thuốc Đàm Hoa ta dâng lên.

Giờ đây, mạch của Hoàng Đế vô cùng khoẻ mạnh, khí sắc hồng hào.

"Thân thể của bệ hạ rất khoẻ mạnh, chắc chắn sẽ sống lâu trăm tuổi."

Hoàng Đế vui mừng khôn xiết, chủ động hỏi: "Thuốc ngươi cho trẫm sắp hết rồi, còn nữa không?"

Ta lắc đầu: "Bệ hạ, thuốc có ba phần độc, những thứ này đủ rồi, dùng nhiều sẽ không có lợi."

Hoàng Đế mặt lạnh đi, không hài lòng với câu trả lời của ta.

Dù rõ ràng những điều ta nói là vì muốn tốt cho ông ta, nhưng ông vẫn tức giận vì bị cãi lại.

May là ta không thật sự muốn tốt cho ông ta.

Đàm Hoa là một loại thuốc mạnh, có thể vắt kiệt tiềm lực của con người, giống như Đàm Hoa nở rộ, rực rỡ trong chốc lát.

Thuốc ta đưa cho Hoàng Đế đủ để ông ta sống đến lễ tế thần.

Ta không chuẩn bị lọ thuốc thứ hai, Hoàng Đế cũng không có cơ hội dùng đến nó.

Ta chỉ cần ông ta sống qua giai đoạn này bình an, rồi ngoan ngoãn c.h.ế.t đi vào thời điểm thích hợp.

Vài ngày sau, Tào Thừa lại đến. Hắn vẫn giữ phong thái quen thuộc, nhưng toàn thân toát ra một vẻ nguy hiểm.

"Nguỵ Mỹ Nhân đã bị bắt. Sau khi bị bắt, nàng cắn vỡ túi độc trong răng, tự vẫn."

"Đó là hành động của tử sĩ."

Tào Thừa trút bỏ vỏ bọc ôn hòa trước mặt ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/van-co-16.html.]

Ta cũng không che giấu nữa: "Nàng tên thật là Nguỵ Thảo Nhi, hiện không còn thân nhân, mong công tử cho nàng ấy được toàn thây."

Tào Thừa không tỏ vẻ ngạc nhiên.

"Thần cứ tưởng Công Chúa lợi dụng cơ hội này vào cuộc, là để báo thù cho Điền phu nhân."

"Thần đã quá xem thường Công Chúa rồi. Nguỵ Mỹ Nhân vào cung đã hơn mười năm, lại là người của Công Chúa. Công chúa bắt đầu bày mưu từ khi mấy tuổi? Sáu tuổi, hay sớm hơn? Với tài năng của Công Chúa, báo thù không cần phải dùng cách vòng vo như vậy."

Ta nói: "Tào công tử, làm việc cho ta đi. Về đứa bé trong bụng Quý Phi, ta sẽ giữ bí mật thay Tào gia."

Tào Thừa không bị lời uy h.i.ế.p của ta làm lay động.

"Công Chúa từ nhỏ đã lớn lên ở Cửu Hà Trại, thân thiết với thủ lĩnh họ Trần như người nhà. Công chúa mượn tay Cửu Hà Trại bày mưu. Mười năm trước đã cài hai quân cờ trong triều đình, một vào hậu cung, một vào quân đội."

"Người trong hậu cung là Nguỵ Mỹ Nhân, còn người trong quân đội chính là huynh trưởng của Công Chúa ở Cửu Hà Trại - Trần Đại Ngưu. Thần đoán giờ tên hắn là Thôi Diệu."

Tào Thừa quan sát biểu cảm của ta, tiếp tục nói.

"Nhưng hai người này, chỉ cần từng truyền tin cho công chúa, thì không thể toàn thân mà lui."

"Vì vậy Công Chúa còn một quân cờ chôn sâu hơn nữa, người này chịu trách nhiệm truyền tin cho Công Chúa. Chính hắn đã thông báo cho Công Chúa về lễ tế thần, hẳn là một trong ba đại thế gia."

Tào Thừa nở nụ cười dịu dàng thường thấy, nói: "Vậy nên, thủ đoạn doạ người của Công Chúa, dùng đùa giỡn với Liễu huynh thì được, nhưng đừng mang ra trêu đùa thần."

Ta không khỏi cười khổ.

Hôm nay ta mới thật sự cảm nhận được ý nghĩa của danh hiệu “kỳ lân tử của Tào gia”.

Ta rót một chén trà, đưa tới trước mặt Tào Thừa.

"Thật xin lỗi, Tào công tử. Những lời vừa rồi chỉ là nói nhảm, mong công tử đừng để bụng. Công tử muốn ta làm gì, ta đều nghe theo, chỉ xin đừng làm hại họ."

Tào Thừa cúi đầu nhìn ta: "Nếu thần mong Công Chúa lên đài tế thần vào mồng ba tháng bảy, tự trầm mình xuống sông để cầu mưa cho dân chúng thì sao?"

Ta không ngờ Tào Thừa lại nói ra điều này.

Nếu lễ tế thần thật sự có tác dụng, ta sẵn sàng trầm mình xuống sông, đổi lấy bình yên cho thiên hạ.

Nhưng ta không tin vào thần.

Càng không tin Huyền Tú là Thần Tử.

Nếu lễ tế thần có thể thật sự cầu được mưa, ắt hẳn đó là ngày trời vốn sẽ mưa.

Ta càng không thể hiểu được, người như Tào Thừa lại tin vào thần ma quái.

"Tào công tử tin vào thần thánh à?"

"Không tin."

Tào Thừa trả lời không chút do dự.

"Nhưng dân chúng tin. Chỉ cần có lễ tế thần, lòng dân giữ được hy vọng, họ sẽ kiên trì chống chọi với thiên tai, chứ không phải nổi loạn gây ra cảnh m.á.u đổ."

"Buổi tế lễ này phải hoàn thành, nhưng trước đó, ta mong Công Chúa được vui vẻ."

Là vậy sao?

Tào Thừa thương xót dân chúng, nên chưa từng nghĩ đến việc để ta sống sót.

Hắn cũng thương xót ta, vì vậy muốn ta trước khi c.h.ế.t không còn tiếc nuối.

Nên nói Tào Thừa có lòng từ bi, hay là Tào công tử quá mơ mộng?

Loading...