Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Ván Cờ (15)

Cập nhật lúc: 2025-05-04 04:06:42
Lượt xem: 502

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta bắt mạch cho Thái Tử, viết một đơn thuốc.

Sau khi cho Thái Tử uống, sắc mặt y dễ chịu hơn nhiều, không còn đau đớn như trước.

Nhưng y vẫn chưa tỉnh lại.

Đây là một dấu hiệu không tốt.

Bệnh tim chính là như vậy, sau khi phát bệnh nếu được cứu chữa kịp thời, sẽ giảm nhẹ và không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhưng bệnh tim tái phát liên tục, không thể chữa khỏi hoàn toàn. Nó sẽ rút cạn khí lực của con người.

Đến một ngày, người ta sẽ kiệt sức, thuốc men cũng không cứu được.

Ta hiểu điều này, Liễu Hoàng Hậu đương nhiên cũng hiểu.

"Hoàng Hậu, muốn chữa khỏi bệnh tim, cần một loại thuốc dẫn đặc biệt."

"Thuốc gì?"

"Máu đầu tim của người chí thân."

Liễu Hoàng Hậu cười lạnh: "Thứ thuốc dẫn hoang đường như vậy, nói trắng ra là muốn mạng của bổn cung."

Ta nói: "Nương nương, giữa chúng ta có thù. Mười sáu năm trước, mồng ba tháng bảy, Thạch Thanh trấn, Điền Gia thôn, hi vọng ngài vẫn chưa quên."

"Ngươi có lầm không? Người ra lệnh tàn sát cả thôn không phải là bổn cung."

Hoàng Hậu thoáng chút tự giễu: "Đúng là... mở mang tầm mắt."

Ta nói: "Đêm đó, muốn g.i.ế.c người diệt khẩu không chỉ một nhóm người."

"Hoàng Hậu, nhờ phúc của ngài, mẫu thân ta mang thai, thai nhi chín tháng đã chào đời, sinh ra giữa núi thây biển máu, suýt nữa một xác hai mạng."

Liễu Hoàng Hậu quan sát ta kỹ lưỡng: "Những người có liên quan đều đã không còn, lẽ ra không ai biết mới phải."

Ta bình tĩnh như nước: "Nhưng ta lại biết, nương nương. Ngài có tin vào thần linh không?"

Hoàng Hậu im lặng một hồi lâu.

"Chỉ cần ngươi thề sẽ cứu Thái Tử, bổn cung cho ngươi toại nguyện."

Ta giơ ba ngón tay: "Ta thề sẽ tận lực cứu Thái Tử, nương nương. Ta quay lại Hoàng Cung không phải để làm thiên hạ đại loạn."

Liễu Hoàng Hậu lần này thật sự d.a.o động.

Ngay cả khi Minh Châu Công Chúa từ ngoài bước vào, bà cũng không phát hiện.

"Có điều… một phần m.á.u đầu tim, chỉ cứu được một người."

Liễu Hoàng Hậu không chút do dự: "Cứu Thái Tử."

Minh Châu Công Chúa nén tiếng khóc, lấy tay che mặt, nước mắt chảy qua kẽ tay.

Ta nhắc nhở: "Nương nương có thể quay đầu lại nhìn xem."

Liễu Hoàng Hậu dường như nhận ra điều gì, muốn quay đầu, nhưng lại kiềm chế, cuối cùng lắc đầu cười khổ: "Ta không dám nhìn."

Bà rút trâm vàng trên đầu, tìm đúng vị trí, dùng sức đâm vào tim.

Máu theo cây trâm vàng từng giọt rơi xuống.

"Ta không phải không yêu Minh Châu, chỉ là sau khi ta chết, sẽ không ai bảo vệ nó nữa, ta... ta..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/van-co-15.html.]

Hoàng Hậu hiếm khi ấp úng

Ta cầm chén ngọc hứng lấy máu: "Sẵn sàng xé bỏ mười mấy năm tình nghĩa vợ chồng, cũng phải gây áp lực với Hoàng Đế, ép ông ta phải treo thưởng tìm kiếm Công Chúa thất lạc. Ngài đã cố hết sức rồi, Minh Châu Công Chúa sẽ hiểu cho ngài."

Liễu Hoàng Hậu nhìn ta với ánh mắt đầy phức tạp.

"Còn một chuyện, coi như thoả mãn trí tò mò của ta. Thuốc ngươi dâng lên, nếu Hoàng Thượng uống vào sẽ thế nào?"

Ta nói: "Thuốc đó gọi là Đàm Hoa. Thái Tử chưa từng uống, là chuyện tốt."

Ta không ngạc nhiên vì sao Hoàng Hậu lại hỏi điều này.

Trong mười bảy ngày ta bị giam cầm, khi phát hiện tình trạng bất ổn của Thái Tử, Hoàng Hậu sẽ tìm ai để cầu cứu.

Dù sao, sẽ không phải là ta.

Liễu Hoàng Hậu cười thảm.

"Ta bắt đầu tin vào thần linh rồi. Đúng là báo... ứng..."

Vị Hoàng Hậu thâm trầm ấy cứ thế mà qua đời.

Minh Châu Công Chúa không thể chịu đựng thêm nữa, gục lên người Hoàng Hậu khóc nức nở.

"Ngay từ đầu ta đã biết, giữa ta và xã tắc, phụ hoàng nhất định chọn xã tắc. Giữa ta và hoàng huynh, mẫu hậu nhất định chọn hoàng huynh. Cho nên ta mới muốn gả cho Huyền Tú, để thoát khỏi tình cảnh này."

"Tỷ tỷ, ta có nên chúc mừng ngươi thắng lớn không? Ngươi dễ dàng làm được điều mà ta không thể. Huyền Tú chọn ngươi, giờ đây ta phải thay ngươi đi chịu chết."

Nàng khóc nức nở, không biết là khóc vì Hoàng Hậu, hay vì chính mình, hay là cả hai.

Minh Châu là người có bệnh tim nhẹ nhất trong hoàng tộc họ Lý mà ta từng gặp.

Thái Tử rơi vào hôn mê, nhưng Minh Châu lại vẫn bình yên vô sự.

Như một phép màu.

Ta suy nghĩ giây lát rồi nói: "Vậy ngươi chạy đi."

"Minh Châu, ngươi và ta đều là những con thú trong đấu trường. Dù chúng ta có xé xác nhau, tranh đấu đến ngươi sống ta chết, cũng chỉ là mua vui cho những kẻ đứng trên cao mà thôi, chẳng thay đổi được gì. Từ đầu đến cuối kẻ địch của ta không phải là ngươi."

Minh Châu sững sờ, ngẩng đầu nhìn ta, như thể nghe thấy một câu chuyện cười.

"Chúng ta còn có thể làm gì ngoài đấu tranh? Chạy? Làm sao chạy?" Minh Châu chỉ vào bốn phía Hoàng Cung, giọng nói đau thương đầy tuyệt vọng: "Nhìn xem bức tường này đi, nó cao như vậy, giam giữ tất cả mọi người, không ai có thể chạy thoát."

Ta nắm lấy cổ tay nàng, bảo nàng bình tĩnh lại: "Đi tìm Nguỵ Mỹ Nhân, nàng sẽ đưa ngươi ra khỏi Hoàng Cung."

Minh Châu trợn trừng mắt, "Ngươi nói là Nguỵ nương nương..."

Ta tiếp lời: "Là người của ta."

Nguỵ Mỹ Nhân là một trong những người được Lạc gia cài vào triều đình. Nếu ta thất bại, nàng sẽ là con đường lui của ta.

Tuy nhiên, ta không cần con đường lui này.

Kể từ khi ta bắt đầu ván cờ này, chỉ có thắng hoặc chết. Ta tuyệt đối không chấp nhận thất bại rồi bỏ chạy.

"Ngươi phải sớm quyết định đi, Minh Châu. Nếu ngươi không thể chạy thoát, ta buộc phải giết ngươi. Ta phải đảm bảo rằng vào mồng ba tháng bảy, người bước lên đài tế thần chỉ có thể là ta."

Minh Châu ngay cả việc khóc cũng quên mất, theo bản năng hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

"Một cơn sóng gió liên quan đến thiên hạ, chỉ có hai chúng ta bị cuốn vào, ngươi không cảm thấy điều này thật bất công sao?"

"Chạy đi, Minh Châu. Hãy nhìn ngắm thế giới bên ngoài. Đến ngày lễ tế thần, ngươi sẽ hiểu ta muốn làm gì."

"Ta luôn tin rằng, tường dù cao đến mấy cũng không giam giữ được người có lòng."

Loading...