Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Ván Cờ (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-04 04:00:46
Lượt xem: 402

Ta là con gái của hải tặc, cha tên Trần Tam Cẩu, mẹ tên Trương Tiểu Thuý, anh trai tên Trần Đại Ngưu.

Ta tên Trần Niệm Vi.

Ngày Hoàng Đế treo thưởng tìm con, ta từ biệt cha, mang theo tro cốt của mẹ, lên đường trở về quê cũ.

Bốn năm trước, trong dân gian từng bùng phát một trận đại dịch, mẹ ta khi ấy là đại phu trong trại, ngày đêm chạy chữa cho bệnh nhân.

Bà cứu được người khác, nhưng lại không cứu được chính mình.

Trong những ngày cuối đời, mẹ tự nhốt mình trong phòng, cách một cánh cửa để lại di ngôn cho ta.

Bà nói lúc còn trẻ từng phạm phải một sai lầm lớn.

Bà đã cứu một người không nên cứu, rước hoạ vào thân, còn khiến cả làng chịu tai ương.

Bà muốn trở về nhà, xin lỗi những người đã vì bà mà chết.

Ta quỳ xuống trước cửa phòng, dập đầu nhận lời.

Năm ấy ta mới mười hai tuổi, còn quá nhỏ, chưa phải thời cơ thích hợp.

Mẹ qua đời, để ngăn dịch bệnh lây lan, chúng ta hoả táng t.h.i t.h.ể bà.

Ta gom một nắm tro cốt, đựng trong bình sứ, từ đó không rời nửa bước.

Năm nay, ta mười sáu tuổi, xuân sắc như hoa.

Dù là g.i.ế.c người phóng hoả, hay khuấy gió dậy mưa, đều là thời cơ chín muồi.

Đã đến lúc thay mẹ hoàn thành tâm nguyện.

•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•

Ngôi làng mẹ ta từng sống, sau mười mấy năm không có người sống, đã thành một thôn làng hoang tàn.

Ta tìm tới ngôi nhà cũ của mẹ, quét dọn xong thì ở lại đó.

Mẹ là mẹ của ta.

Món nợ của bà, tự ta sẽ thay bà trả.

Năm đó, sau trận thảm sát, mẹ bồng con bỏ trốn, từ đó không trở về. Những người c.h.ế.t oan, cũng dần bị thế gian lãng quên.

Giờ ta đã quay lại, ít nhất cũng nên dựng cho họ một ngôi mộ, để họ có nơi nhận hương khói.

Ta không rõ trong làng từng có bao nhiêu người, đành đếm số nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/van-co-1.html.]

Tổng cộng ba mươi hai hộ.

Một ngôi làng từng có hơn trăm nhân khẩu, cứ vậy mà c.h.ế.t sạch.

Triều đình khi ấy ghi lại: thổ phỉ cướp bóc, tàn sát thôn làng.

Ta lên trấn trên đặt ba mươi hai bộ áo liệm, ba mươi hai tấm bia đá không đề chữ.

Chủ tiệm hẹn ta ba ngày sau tới lấy.

Trên đường về, ta gặp nha dịch dán cáo thị.

Tiểu thư nhà huyện lệnh mắc bệnh lạ, cơ thể ngày một suy yếu, đang tìm đại phu chữa trị.

Huyện lệnh họ Thẩm, may mắn kết thông gia với đại tộc họ Liễu, nhưng không được họ Liễu trọng dụng, đã làm huyện lệnh ở chốn nhỏ này hơn hai mươi năm.

Cáo thị vừa dán, dân chúng liền tụ lại xem.

Ban đầu ta cũng chẳng mấy để ý.

Cho đến khi nghe một ông lão thở dài bên cạnh:

"Đáng tiếc, nếu Điền thần y còn sống, chắc chắn dễ như trở bàn tay."

"Ở Thanh Thạch trấn, người già nào mà chưa từng chịu ơn của Điền thần y chứ."

"Các người không biết đấy thôi. Mười sáu năm trước, huyện lệnh phu nhân cũng từng mắc căn bệnh này, lúc ấy Điền thần y đã mang thai chín tháng, sắp sinh đến nơi, huyện lệnh vốn không muốn làm phiền, nhưng mời bao nhiêu đại phu cũng không chữa khỏi, cuối cùng chỉ đành đến cầu Điền thần y."

"Điền thần y vừa tới, đoán xem, chỉ ba ngày, thuốc đến bệnh lui."

"Chỉ tiếc, Điền thần y vừa về tới nhà, cả làng liền bị thổ phỉ tàn sát. Điền thần y từ đó cũng không thấy tăm hơi, hẳn đã gặp nạn rồi."

Ông còn nói gì nữa, ta đã chẳng nghe lọt tai.

Ta chộp lấy ông lão, hỏi: "Lão bá, xin hỏi Điền thần y tên đầy đủ là gì?"

Ông lão nhớ rất rõ, buột miệng đáp: "Điền Tư An."

Ta cúi đầu cảm tạ, chen vào đám đông, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, xé cáo thị xuống.

Một tên nha dịch hốt hoảng khuyên can:

"Cô nương, cô biết chữa bệnh không? Lừa gạt quan viên triều đình, là tội mất đầu đấy!"

Ta giật mạnh cáo thị, nhét vào áo.

Đồng thời giơ ba ngón tay lên trước mặt đám nha dịch.

"Cho ta ba ngày."

Loading...