Ta đã suy nghĩ rất lâu, muốn nói chuyện thẳng thắn với Liễu Trấn Thăng một lần.
Thế nhưng hắn đã không còn muốn nghe ta nói nữa.
Vòng vo mãi, chỉ còn một câu: những năm qua, hắn quá mệt mỏi.
Sau khi Hoàng Đế đăng cơ, Liễu Chấn Thăng thường xuyên cùng Liễu Dung Nhi bàn bạc việc triều chính, hỗ trợ nàng củng cố quyền lực trong tay.
Liễu Chấn Thăng không còn quan tâm chuyện nhà, cũng chẳng còn để tâm đến nhi tử của chúng ta.
Hắn ngày càng lạnh lùng, ngày càng bạc bẽo, không còn là chàng thiếu niên ta từng quen biết.
Khoảng cách giữa ta và hắn cũng ngày càng lớn.
Hắn bắt đầu hận ta.
Hận ta không hiểu hắn, hận ta làm cản đường hắn.
Thế nhưng hắn lại không thể làm gì ta.
Ta là đại công thần giúp tìm được Hoàng Đế.
Hắn không thể ruồng bỏ ta, không thể bỏ ta.
Hắn phải giữ thể diện cho ta, phải tiếp tục duy trì vỏ bọc phu thê hoà thuận đầy giả dối.
Hắn không muốn mất mặt.
Bởi ta là nhân duyên năm xưa hắn cố chấp cầu xin.
Tình yêu thuở ban đầu, giờ đây đã hoá thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Không nhổ được, không bỏ được.
Chúng ta bắt đầu cãi vã liên miên, cho đến một lần, Sơ Nhi bất chợt chạy tới, bị cuộc cãi vã của chúng ta doạ cho phát khóc.
Hắn quát mắng Sơ Nhi, khiến con oà khóc nức nở.
Đó là lần cuối cùng chúng ta tranh cãi.
Từ đó về sau, cả hai đều im lặng.
Hắn nạp thiếp sinh con, lấp đầy khoảng trống trong lòng.
Ta thì quán xuyến gia đình, một lòng nuôi dưỡng Sơ Nhi.
Có lẽ bởi Sơ Nhi là đứa con ta cưỡng cầu mà có được, nên đứa trẻ này không quá thông minh.
Sơ Nhi luôn bị những trò vờ vĩnh của phụ thân nó lừa gạt, tưởng rằng chúng ta còn có thể gương vỡ lại lành.
Nhưng ta thì rất rõ ràng, Liễu Chấn Thăng đã không còn tình cảm với ta nữa.
Bởi ta từng thấy ánh mắt tràn ngập yêu thương của hắn là như thế nào.
Theo từng lời lẽ lạnh lùng hắn dành cho Sơ Nhi, phần tình cảm cuối cùng trong ta cũng dần dần tan biến.
Nam nhân sa lưới còn ra
Nữ nhi vướng mộng, khó mà dứt duyên.
Giờ ta mới hiểu, thứ người phụ nữ không thể tự thoát, không phải vì tình cảm, mà là vì thân phận.
Sau khi tình yêu qua đi, Liễu Chấn Thăng vẫn có thể nạp thiếp tìm lại cảm giác yêu thương, còn ta lại bị đạo lý nhân luân, lễ giáo thế tục cùng con trẻ khoá chặt mãi trong ngôi nhà này.
Xét cho cùng, vẫn là Điền Tư An phóng khoáng hơn cả.
Có hoài bão lớn, không chút mê muội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/tham-nhu-y-long-nguoi-de-doi-4.html.]
Chỉ không biết nàng có thoát khỏi trận kiếp nạn năm ấy không.
Cũng không biết, nếu thoát được, nàng còn có thể giữ vững tâm nguyện ban đầu, tiếp tục chữa bệnh cứu người hay không.
Có lẽ... không còn nữa.
Dẫu sao thảm kịch đó thật sự quá tàn khốc.
Là ta có lỗi nàng. Ta đã huỷ hoại một bậc thánh nhân.
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Ta trúng độc.
Một loại do thiếp thất trong nhà hạ, một loại khác do chính tay Liễu Chấn Thăng hạ.
Ngay cả Sơ Nhi cũng nhận ra ta có điều không ổn, nhưng đám đại phu bọn họ mời đến lại dám nói ta vẫn khoẻ mạnh.
Ta quen thân với Điền Tư An, học lỏm được đôi chút y thuật.
Tuy không biết trị bệnh, nhưng ta biết mạch tượng khoẻ mạnh ra sao.
Mạch không ổn, ta có thể tự mình nhận ra.
Ta dựa theo y thuật tâm đắc của Điền Tư An, lén lút mua chuộc một đại phu, mới biết được mình đã trúng độc.
Hơn nữa, còn trúng hai loại độc.
Hai loại độc tương tác với nhau, ngay cả vị đại phu kia cũng bó tay.
Nhưng y vẫn mách ta một cách: lấy độc trị độc.
Ta uống vào loại độc thứ ba.
Cũng chẳng còn lưu luyến gì, chỉ là còn chưa yên lòng về đứa con ngốc nghếch kia.
Chỉ mong trước khi chết, có thể mở ra cho Sơ Nhi một con đường.
Mọi thứ khác, ta đều không màng.
Chỉ mong con có thể sống tốt mà thôi.
Thế nhưng, ta không ngờ, lại có thể gặp được nữ nhi của Điền Tư An ở Kinh Thành.
Nếu không phải vì nàng mắc bệnh tim, ta thật chẳng dám tin, nàng lại là con gái của Điền Tư An.
Nữ nhi của Điền Tư An tính tình hoàn toàn khác nàng, thậm chí còn bán thuốc giả kiếm tiền.
Đó là chuyện mà Điền Tư An tuyệt đối không bao giờ làm.
Ta cũng không còn mặt mũi nào nhắc đến tình nghĩa giữa ta và Điền Tư An.
Nhưng đã là cốt nhục của Điền Tư An, ta nhất định phải tận lực bảo vệ nàng.
Vì thế ta nói, Điền đại phu từng có ân với Thẩm gia, ta sẽ không vạch trần nàng, chỉ mong nàng sớm rời Kinh Thành.
Thế nhưng, cô gái kia mang dã tâm rất lớn.
Nàng nói với ta rằng bệnh tim có thể chữa khỏi, còn dùng nhi tử của ta để kích thích ta, muốn kéo ta cùng nàng tạo phản.
Nàng hoàn toàn không giống Điền Tư An, nhưng lại có một điểm cực kỳ tương tự: Nàng, cũng như Điền Tư An, lòng mang hoài bão lớn, không chút mê muội.
Ta bèn liên lạc với huynh trưởng, rồi đặt cược toàn bộ Thẩm gia.
Nàng cho rằng ta vì muốn giành lấy tương lai cho nhi tử mới đặt cược lớn như vậy, mà không biết rằng ta nguyện đặt cược, một nửa cũng là vì nàng.
Chỉ vì nàng là nữ nhi của Điền Tư An. Chỉ vì món nợ ta phải trả cho Điền Tư An.