VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Thẩm Như Ý - Lòng Người Dễ Đổi (3)
Cập nhật lúc: 2025-05-13 13:54:16
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Suốt một thời gian dài sau đó, sóng yên biển lặng.
Khiến ta từng ngỡ sẽ không còn biến cố gì nữa.
Dù sao thì Hiền Vương cũng đã nhiếp chính hai năm, trên dưới đều phục tùng.
Dù Lệ Vương có trở về, làm sao có thể chống lại Hiền Vương đây?
Rốt cuộc, cũng chỉ là suy nghĩ viển vông của Liễu Chấn Thăng mà thôi.
Giữa năm, nghe tin tẩu tẩu bệnh nặng, ta lại trở về nhà mẹ đẻ.
Lúc ấy Điền Tư An đã mang thai chín tháng, chúng ta không muốn phiền đến nàng.
Nhưng chạy chữa suốt nửa tháng, mời rất nhiều danh ý nhưng bệnh của tẩu tẩu vẫn không khá hơn.
Bất đắc dĩ, chỉ đành nhờ đến Điền Tư An.
Nàng bụng lớn, nhưng chẳng nề hà, lập tức đến ngay.
Chẩn mạch xong, nàng nói: "Bệnh này cần phải điều trị vài ngày mới khỏi."
Chúng ta liền mời nàng ở lại trong phủ.
Ta cùng nàng trò chuyện.
Nàng nói đứa bé trong bụng là con gái.
Ta liền đùa, bảo nàng gả con gái cho Vân Sơ nhà ta.
Điền Tư An mỉm cười lắc đầu: "Con gái ta sao xứng được với công tử nhà ngươi."
Ta trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói ra sự thật: "Tư An, ngươi có biết phu quân ngươi chính là Lệ Vương đã mất tích không?"
Điền Tư An ngẩn ra, hiếm khi lộ vẻ bối rối.
Nhưng rất nhanh nàng lại thản nhiên.
"Nói thực, chung sống bấy lâu, ta cũng cảm nhận được hắn khác với người thường, chỉ là không ngờ lại mang thân phận như vậy. Như Ý, cảm ơn ngươi đã cho ta biết, ít ra ta cũng có chuẩn bị trong lòng."
Phản ứng của Điền Tư An ngoài dự liệu của ta.
Ta không nhịn được hỏi: "Ngươi định làm gì?"
Điền Tư An nhún vai: "Ta có thể làm gì chứ? Đây đâu phải chuyện ra ta có thể quyết định."
"Nếu hắn chịu cùng ta ở lại thôn, thì trên đời sẽ không còn Lệ Vương nữa. Còn nếu hắn muốn quay về tranh đoạt phú quý, vậy thì duyên phận phu thê chúng ta kết thúc tại đây."
"Ta là một đại phu, Điền gia thôn cần ta, bá tánh trong huyện cũng cần ta, ngay cả gia đình ngươi cũng cần ta. Như Ý, ta sẽ không rời đi."
Những lời ấy từ miệng Điền Tư An thốt ra, ta hoàn toàn không thấy bất ngờ.
Nàng là một lương y thực thụ. Trong lòng ta, nàng chẳng khác gì thánh nhân.
Sau khi nói rõ với nàng, lòng ta cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ta vốn định đợi tẩu tẩu khỏi bệnh rồi mới quay về, nào ngờ Liễu Chấn Thăng gửi thư, bảo ta lập tức trở về.
Hắn nói trong kinh có chuyện lớn xảy ra, bảo ta mau hồi kinh.
Nhưng khi ta về đến nơi, mới hay Hiền Vương đã đột tử.
Ta tìm Liễu Chấn Thăng, lại phát hiện hắn đã rời khỏi Kinh Thành.
Không chỉ hắn, ngay cả muội muội Liễu Dung Nhi cũng biến mất.
Ta lập tức nhận ra có điều bất thường, nhưng đã muộn.
Ngôi nhà đầy ắp kỷ niệm giữa ta và phu quân, giờ biến thành nhà lao giam cầm ta.
Ta không thể rời khỏi.
Khi ta lần nữa nghe được tin bên ngoài, Lệ Vương đã đăng cơ xưng đế, Liễu Dung Nhi trở thành Hoàng Hậu.
Ngay sau đó, Điền gia thôn bị thổ phỉ tàn sát, tung tích Điền Tư An không rõ.
Máu trong người ta như chảy ngược, trời đất quay cuồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/tham-nhu-y-long-nguoi-de-doi-3.html.]
Tại sao phải tàn sát cả thôn?
Tại sao phải lập Liễu Dung Nhi làm hậu?
Tại sao phải hãm hại Điền Tư An?
Các người có biết không?
Danh lợi quyền thế mà các người tranh giành, đối với Điền Tư An chẳng đáng một đồng.
Nàng chỉ là một đại phu cứu người cứu đời mà thôi!
Liễu Chấn Thăng trở về, nói với ta: "Nhờ nàng nên Liễu gia mới có thể tìm được Lệ vương trở về. Nàng là đại công thần của Liễu gia. Từ nay về sau sẽ không ai dám xem thường nàng nữa. Địa vị nàng sẽ vững như Thái Sơn."
Nhưng cái gọi là công lao ấy, ta vốn dĩ không hề muốn.
Chúng ta cãi nhau một trận dữ dội.
Trong lúc nóng giận, hắn đập vỡ chén trà, ta cũng ném vỡ bình sứ.
Đôi bên đều nói những lời khó nghe.
Liễu Chấn Thăng giận dữ nói: "Nàng có biết ta vì cưới nàng đã phải chịu bao nhiêu ánh mắt khinh thường không? Biết ta đã bị cười nhạo thế nào không? Người trong kinh cười ta cưới một phụ nữ quê mùa không hiểu phong nhã. Ngay cả gia tộc cũng coi thường ta. Hôn sự của Dung Nhi cũng bị ảnh hưởng. Ta làm tất cả là vì tương lai của chúng ta, vậy mà nàng lại không hiểu lòng ta."
Ta cũng lạnh lùng đáp: "Ta chưa từng muốn trèo lên cành cao như Liễu gia. Biết chàng là danh môn thế gia, ta đã muốn từ bỏ. Là chàng đích thân cầu xin ca ca ta đừng gả ta cho người khác. Chàng chịu ánh mắt lạnh nhạt, bị người đời chế giễu, là bởi chàng muốn cưới ta. Liên quan gì đến ta? Ta gả cho chàng, chẳng lẽ ta không chịu ấm ức, không chịu khổ sở sao? Ta đã oán than nửa lời nào chưa?"
Cuối cùng, chúng ta chia tay trong bất hoà.
Sau đó, Liễu Dung Nhi, giờ đã là Hoàng Hậu, đến gặp ta một lần.
Nàng tiều tuỵ đến mức chẳng còn vẻ gì của một bậc mẫu nghi thiên hạ.
Nàng xin lỗi ta, nói rằng chính nàng bày mưu, xúi giục ca ca nâng đỡ Lệ Vương.
Nàng nói chỉ muốn có cuộc hôn nhân tốt đẹp hơn.
Nàng nói chuyện thảm sát Điền Gia thôn không phải do nàng làm.
Nàng chỉ phái người đi g.i.ế.c Điền Tư An.
Điền Tư An từng có ân cứu mạng với Hoàng Đế, lại đang mang thai. Nàng không muốn một ngày nào đó, người phụ nữ đó bất ngờ xuất hiện, dùng tình xưa nghĩa cũ để lay động lòng Hoàng Thượng, ngáng đường của nàng.
Thế nhưng khi người của nàng đến, Điền Gia thôn đã bị binh lính của Hoàng Đế tàn sát.
Quân của Hoàng Đế đã sớm phục kích trong thôn, chỉ chờ Điền Tư An trở về để diệt trừ tận gốc.
Khi biết tin ấy, nàng cũng lạnh cả sống lưng.
Nàng muốn g.i.ế.c Điền Tư An chỉ để cắt đứt hậu hoạ.
Nhưng còn Hoàng Đế thì sao? Hắn lại có thể nhẫn tâm g.i.ế.c sạch dân làng đã cùng mình chung sống suốt hai năm trời, g.i.ế.c cả người phụ nữ đang mang thai đứa con của hắn.
Một nam nhân tàn nhẫn, vô tình như vậy, nay lại trở thành trượng phu của nàng.
Hắn đã có thể tuyệt tình với Điền Tư An, sao có thể có tình với nàng?
Nàng mất ngủ triền miên, mỗi lần chợp mắt đều mơ thấy Hoàng Đế nói nàng chướng mắt, cầm đao đ.â.m thẳng vào bụng nàng, muốn tiễn nàng lên đường.
Nàng nói, nàng đã chịu báo ứng rồi.
Bây giờ nàng không biết nên làm gì nữa.
Nàng còn nói, giờ mới hiểu được tình nghĩa giữa ta và ca ca nàng quý giá đến nhường nào, hy vọng ta và ca ca nàng có thể sống hạnh phúc bên nhau.
Ta nghe vậy, chỉ thấy chua xót, nghẹn ngào không nói nên lời.
Ta làm sao cũng không ngờ, kẻ tàn sát Điền Gia thôn lại chính là Hoàng Đế.
Lúc đó, không biết Điền Tư An đã tuyệt vọng đến nhường nào.
Ta không thể tha thứ cho Liễu Dung Nhi, nhưng lại không khỏi cảm thấy nàng rất đáng thương.
Phận nữ nhi, vinh nhục đều gắn liền với trượng phu, đi đến bước này, chẳng qua cũng vì con đường chúng ta có thể đi thật sự quá hẹp.
Chẳng bao lâu sau, trong cung truyền ra lời đồn: Hoàng Hậu ghen tuông, không chịu nổi việc Hoàng Đế sủng ái người khác.
Hy sinh thanh danh, nắm chặt quyền lực.
Đó là cách tự vệ cuối cùng của Liễu Dung Nhi.