Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Thẩm Như Ý - Lòng Người Dễ Đổi (2)

Cập nhật lúc: 2025-05-13 13:34:42
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thành thân đã hơn hai năm, ta vẫn chưa mang thai.

Ta quyết định trở về nhà một chuyến.

Liễu Chấn Thăng không hiểu việc này thì liên quan gì đến việc ta về nhà.

Ta liền nói với hắn, quê ta có một vị thần y.

Ở Điền Gia thôn, trấn Thanh Thạch, có một thần y tên là Điền Tư An.

Điền Gia thôn vốn không phải thôn làng bình thường, mà là nơi tụ họp những người già yếu cô đơn, trẻ mồ côi, không nơi nương tựa.

Có người mất cha mẹ, thành trẻ mồ côi, có người mất con cái, không ai phụng dưỡng.

Vậy nên, người già nuôi dưỡng trẻ nhỏ, trẻ nhỏ lại chăm sóc người già, tạo thành những gia đình kỳ lạ.

Trong thôn hầu như không có lao động trẻ, thôn dân dựa vào nghề bán thảo dược mà vất vả sống qua ngày.

Điền Tư An du ngoạn tới đây, vì thương xót những người này mà ở lại, chữa bệnh cứu người, dùng số tiền kiếm được nuôi sống cả thôn.

Dân làng biết ơn nàng, nên mới lấy họ nàng đặt tên cho thôn.

Điền Tư An quả thực là một thần y có lòng dạ Bồ Tát.

Nhà họ Thẩm chúng ta là khách hàng lớn nhất của nàng.

Tẩu tẩu ta lúc sinh nở suýt mất mạng, cũng là nhờ Điền Tư An ra tay cứu giúp mới có thể mẹ tròn con vuông.

Ca ca ta bị phong hàn ngất xỉu, cũng nhờ nàng chữa trị mới bình phục.

Ta và Điền Tư An cũng rất thân thiết.

Năm ta xuất giá, nàng còn tặng ta một quyển tâm đắc y thuật làm quà hồi môn.

Nàng nói, nàng chẳng có vật gì quý giá, nếu sau này gặp người biết nhìn hàng, quyển y thuật này ắt có giá trị không nhỏ.

Tâm đắc y thuật của thần y sao có thể không quý giá? Ta đương nhiên phải cẩn thận giữ lấy.

Điền Tư An bắt mạch cho ta, nói ta thể hàn rất nặng, hiện tại đúng là khó thụ thai.

Lúc ấy ta mới hiểu, đằng sau vẻ bề ngoài rực rỡ của những đại gia tộc là biết bao u ám bẩn thỉu.

Phụ nữ nếu ba năm không sinh con, trượng phu có thể danh chính ngôn thuận bỏ vợ tái hôn, chẳng tổn hại thanh danh chút nào.

Nếu ta không thể sinh con, dù Liễu Chấn Thăng có yêu ta đến đâu, cũng khó mà gánh nổi áp lực từ gia tộc, e rằng cũng phải bỏ ta mà cưới người khác.

Thân phận của hắn bày ra đó, cho dù không cưới được tiểu thư Tào gia, ít nhất cũng sẽ cưới được người thân phận cao quý hơn ta.

Thì ra, đại thế gia chính là thế này đây.

Điền Tư An nói, nếu ta điều dưỡng thân thể cẩn thận hai năm, hẳn sẽ không sao.

Nhưng ta không đợi lâu thế được, liền hỏi nàng có cách nào giúp ta nhanh chóng mang thai không.

Nàng kê cho ta một đơn thuốc khác.

Nàng bảo, uống thuốc này có thể nhanh chóng mang thai, nhưng sẽ rút kiệt cơ thể, về sau không thể sinh thêm con.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/tham-nhu-y-long-nguoi-de-doi-2.html.]

Sau khi trở về, ta không nói với Liễu Chấn Thăng chuyện này.

Một bên là ta, một bên là thân nhân ruột thịt của hắn.

Nếu nói ra, chẳng khác nào khơi mào sóng gió, buộc hắn phải chọn lựa.

Hắn đã vì ta mà hy sinh rất nhiều, ta không muốn làm hắn khó xử thêm nữa.

Chi bằng giả vờ không biết, nhắm một mắt, mở một mắt mà tiếp tục sống thôi.

Một năm sau, ta sinh ra Liễu Vân Sơ. Đó là đứa con đầu tiên, cũng sẽ là đứa con duy nhất của chúng ta.

Liễu Chấn Thăng yêu thương đứa bé ấy vô cùng, hận không thể đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất dâng cho nó.

Liễu Vân Sơ lớn lên từng ngày, còn lòng ta thì dần dần ngập tràn hạnh phúc.

Cuộc sống như hiện tại, nếu có thể kéo dài mãi, vậy là quá đủ rồi.

Năm Vân Sơ hai tuổi, Lệ Vương mất tích, Hoàng Đế bệnh nặng. Hiền Vương nhiếp chính và cưới tiểu thư Lạc gia làm Vương phi, quyền thế ngập trời.

Triều đình và gia tộc gặp nhiều biến động, nhưng không ảnh hưởng mấy đến cuộc sống của chúng ta .

Chúng ta vẫn an ổn sống ở một góc nhỏ, trải qua những ngày tháng bình lặng.

Lại thêm hai năm nữa, ta về thăm nhà, Liễu Chấn Thăng cũng đi theo.

Khi ta dạo chơi trên phố, bất ngờ gặp được Điền Tư An.

Bụng nàng đã nhô lên, rõ ràng là đang mang thai.

Ta giật mình hỏi nàng: "Ngươi thành thân rồi sao? Phu quân là ai vậy? Sao lại không báo cho ta biết?"

Nàng cười dịu dàng, từng câu từng chữ đáp ta: "Một năm trước thành hôn rồi. Phu quân là người mà ta nhặt được trên đường, thân thể không tốt, cũng không có nhà cửa, nguyện ở lại thôn cùng ta chăm sóc dân làng. Lễ cưới đơn giản, chỉ là uống một chén rượu với mọi người trong thôn, không đáng để làm phiền ngươi."

Nàng chỉ về phía một người đàn ông đang gói dược liệu trong hiệu thuốc: "Nhìn kìa, đó chính là phu quân ta, có phải rất tuấn tú không?"

Ta nhìn thoáng qua góc nghiêng gương mặt kia, cảm thấy có chút quen thuộc.

Điền Tư An trông rất hạnh phúc, ta cũng cười, chúc phúc nàng.

Sau khi trở về nhà, ta kể chuyện này cho Liễu Chấn Thăng nghe.

Chợt nhớ tới dáng vẻ người kia, ta thuận miệng nói: "Phu quân nàng ấy, trông có chút giống Lệ Vương."

Đây là câu nói khiến ta hối hận nhất trong đời.

Ta nói vô tâm, người nghe lại hữu ý.

Qua một thời gian, Liễu Chấn Thăng đột nhiên nói với ta: "Người đó chính là Lệ Vương. Như Ý, lần này nàng lập công lớn rồi."

Trong lòng ta dâng lên một dự cảm bất an, vội hỏi: "Chàng muốn làm gì?"

Liễu Chấn Thăng đáp: "Ta muốn đánh cược một phen. Chỉ cần thắng, từ nay về sau sẽ không ai dám nói ra nói vào về nàng nữa."

Ta nắm lấy tay hắn, nghiêm túc khuyên: "Sống yên ổn không tốt sao, đừng đánh cược."

Liễu Chấn Thăng lại nắm tay ta, ánh mắt tràn đầy tham lam: "Như Ý, đây là cơ hội tốt nhất."

Hoá ra, ở nơi ta không hay biết, phu quân của ta đã sớm không còn hài lòng với cuộc sống bình thản này nữa.

Loading...