Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Thẩm Như Ý - Lòng Người Dễ Đổi (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-13 13:14:52
Lượt xem: 36

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta tên Thẩm Như Ý.

Ta thích Liễu Chấn Thăng.

Trong một lần dạo chơi, ta tình cờ gặp Liễu Chấn Thăng đang vẽ tranh.

Tay hắn cầm bút, từng nét từng nét phác hoạ trên giấy.

Gió xuân nhẹ lướt qua, khiến tóc hắn khẽ động, lộ ra đôi mắt sáng ngời, đầy tập trung.

Ngày hôm ấy, trời trong nắng ấm, cỏ thơm đầy lối.

Ta bước vào tranh của hắn, còn hắn bước vào lòng ta.

Sau khi quen biết, ta thường lén trốn ra ngoài gặp hắn.

Chúng ta hẹn nhau, cứ mỗi mồng năm sẽ gặp dưới gốc cây hoè lớn.

Để phòng bất trắc, ta lén giấu một con d.a.o nhỏ trong người.

Nếu hắn có ý đồ bất chính, ta sẽ liều mạng với hắn.

Nhưng nỗi lo của ta chưa từng xảy ra.

Liễu Chấn Thăng là người rất tốt. Mỗi lần gặp ta, hắn luôn giữ lễ độ, chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

Chúng ta thường trò chuyện về phong cảnh, thơ ca.

Ta càng ngày càng thích hắn.

Ta muốn gả cho hắn.

Ta tìm ca ca, nhờ tìm người mai mối.

Ca ca trách ta tự ý quyết định, nhưng cuối cùng vẫn chiều theo ý ta.

Thẩm gia tuy không phải đại phú đại quý, nhưng cũng coi như có chút giá thế.

Ca ca ta còn trẻ đã làm đến chức huyện lệnh.

Ta tên Như Ý, người như tên, từ nhỏ chưa từng trải qua khổ cực.

Mọi việc đều suôn sẻ, chỉ duy nhất chuyện hôn nhân này lại vấp ngã thật đau.

Ca ca mời người mai mối, nhưng trong huyện không có gia đình nào họ Liễu cả.

Sau khi điều tra, mới biết Liễu Chấn Thăng là người của Liễu gia, một trong tam đại thế gia ở Kinh Thành.

Ca ca ta im lặng. Ta cũng cứng họng.

Cái gọi là phú quý của Thẩm gia, so với Liễu gia chẳng khác nào trời với vực.

Bậc cửa ấy, ta muốn trèo cũng trèo không nổi.

Mùa xuân vừa nở rộ trong lòng ta cứ thế mà héo tàn.

Để bù đắp cho ta, ca ca tìm rất nhiều thanh niên vừa tuấn tú vừa tài giỏi đến cho ta xem mắt.

Tuy không mấy hứng thú, nhưng ta vẫn miễn cưỡng theo lời ca ca.

Vì vậy, vào ngày chúng ta hẹn gặp dưới gốc cây hoè, ta đã không đến.

Ta tưởng rằng, câu chuyện giữa ta và hắn đã kết thúc tại đó.

Nhưng không ngờ, Liễu Chấn Thăng lại tìm đến.

Hắn đích thân dâng bái thiếp, đường hoàng bước vào Thẩm gia.

Hắn nói với ca ca ta rằng, hắn muốn cưới ta.

Hắn rất chân thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/tham-nhu-y-long-nguoi-de-doi-1.html.]

Hắn bày tỏ tấm chân tình của mình, phân tích những khả năng giữa hai chúng ta.

Hắn nói, tuy là người Liễu gia, bề ngoài nhìn vào có vẻ hiển hách, nhưng thật ra: Trên hắn có đại ca được kỳ vọng nối nghiệp, dưới hắn có đệ đệ được cưng chiều. Hắn kẹt ở giữa, không được gia đình coi trọng. Vì vậy, hôn sự của hắn so với các huynh đệ khác tự do hơn rất nhiều.

Hắn nói hắn đối với ta một lòng chân thành, không muốn dễ dàng từ bỏ.

Hắn cầu xin ca ca ta cho hắn nửa năm, đừng gả ta cho người khác.

Trong vòng nửa năm ấy, hắn sẽ dốc hết sức thuyết phục gia đình, nhất định sẽ dùng kiệu tám người khiêng, quang minh chính đại rước ta vào cửa, làm thê tử chính thất.

Chỉ nửa năm thôi, không phải là quá lâu.

Ca ca ta không chống nổi ánh mắt mong chờ của ta, cuối cùng cũng đồng ý.

Và Liễu Chấn Thăng đã thật sự làm được.

Hắn quỳ lạy khắp chùa chiền trong Kinh Thành, quỳ lạy hết trưởng bối trong nhà.

Cả Kinh Thành đều đồn rằng nhị lang Liễu gia si tình, yêu một nữ tử đến mức không phải nàng ấy thì không cưới.

Ngày ta ngồi lên kiệu hoa, tỳ nữ đi theo buột miệng lỡ lời.

Lúc ấy ta mới biết, Liễu Chấn Thăng từng nói dối ca ca ta.

Hôn sự của hắn, kỳ thực không hề tự do.

Để cưới ta, hắn đã từ chối hôn ước với nhà Tào gia.

Lễ thành thân của chúng ta rất đơn giản.

Tiệc rượu sơ sài, khách mời cũng không nhiều.

Ngay cả trưởng bối Liễu gia cũng chỉ lộ mặt cho có lệ rồi rời đi.

Chỉ có muội muội ruột của hắn, Liễu Dung Nhi là tham dự trọn vẹn hôn lễ, chúc phúc cho chúng ta.

Mọi ánh mắt của Liễu gia đều đang dồn vào một hôn sự khác.

Liễu Chấn Thăng vì cưới ta đã từ chối hôn sự với Tào gia.

Hôn sự này đã được chuyển sang cho Tam lang của Liễu gia.

Ba ngày sau, là đại hôn giữa Tam lang và tiểu thư nhà Tào gia.

Liên hôn hai đại thế gia, đó mới thật sự là mười dặm hồng trang, vinh hoa rực rỡ.

Liễu Chấn Thăng xin lỗi ta.

Ta chỉ đáp: "Được cùng người trong lòng bên nhau trọn đời, vậy là đủ rồi."

Cái mười dặm hồng trang rầm rộ kia, dù ta gả cho ai, cũng không thể có được.

Đó vốn dĩ chẳng phải thứ ta có thể mơ tưởng.

Ta không bận tâm.

Tào gia được Hoàng Đế hết mực tin tưởng.

Sau khi Tam lang Liễu gia thành thân với tiểu thư Tào gia, địa vị trong gia tộc cũng theo đó mà ngày càng lên cao, dần dần lấn át cả Đại lang Liễu gia.

Bởi chuyện từ hôn lúc trước, tiểu thư Tào gia không ưa ta, cũng chẳng ưa Liễu Chấn Thăng.

Chúng ta có lỗi trước, chỉ đành tránh nàng ấy càng xa càng tốt.

Ta từng hỏi hắn: "Lang quân, nếu năm xưa chàng cưới nàng ấy, có lẽ hôm nay người hưởng vinh hoa chính là chàng rồi. Chàng có hối hận không?"

Liễu Chấn Thăng đáp: "Hối hận chứ. Hối hận vì không sớm chuẩn bị một toà nhà riêng, hại phu nhân phải chịu nhiều khinh miệt vô cớ."

Sau đó, hắn dẫn ta ra ngoài sống riêng.

Dù tiểu thư Tào gia không vừa mắt ta, nhưng thân phận cao quý đi kèm với tự trọng, không hạ mình đến khiêu khích.

Ta lại có thể tiếp tục những tháng ngày như ý.

Loading...