Năm ta tròn hai mươi tuổi, mẫu thân bắt đầu bận tâm đến việc hôn nhân của ta.
Bà hỏi ta thích nữ tử như thế nào.
Ta buột miệng đáp: "Người cho con tự do."
Mẫu thân cười trêu: "Xem ra nhi tử của ta vẫn chưa muốn bị hôn nhân ràng buộc.”
Ta biết mình lỡ lời, may mà mẫu thân không hiểu thấu ý ta.
Ta qua loa đáp: "Mẫu thân quyết định là được."
Ta vốn chẳng trông đợi gì vào hôn sự của bản thân, cưới nữ tử thế nào cũng như nhau cả.
Chỉ cần nàng chịu gả cho ta, biết hiếu thuận với mẫu thân, quản lý tốt hậu viện, vậy là đủ rồi.
Ta sẽ cho nàng sự sủng ái và thể diện mà thiếu phu nhân Tào gia nên có.
Mẫu thân lại nói: "Không cần gấp, con có thể từ từ lựa chọn. Thành thân là việc lớn, ta hy vọng con có thể ở bên người mình thật lòng yêu thương."
Ta nhìn ánh mắt thoáng u buồn của mẫu thân, khẽ gật đầu.
Dù phụ thân và mẫu thân luôn cố che giấu nhưng ta vẫn có thể nhìn ra được.
Tuy phụ thân không nạp thiếp, nhưng lại lén nuôi ngoại thất.
Mẫu thân gả cho phụ thân, cũng chỉ đang làm tròn bổn phận của chủ mẫu Tào gia.
Họ cố gắng để yêu thương đối phương, nhưng sau cùng, chỉ là tốn công vô ích.
Mẫu thân không muốn ta lặp lại bi kịch của bà.
Nhưng chúng sinh trên thế gian này, tầm mắt hạn hẹp, kiến thức nông cạn. Những toan tính dơ bẩn dưới lớp da kia, ta chỉ cần liếc mắt là có thể dễ dàng nhìn thấu.
Ta có thể đóng giả dáng vẻ dịu dàng, nhưng lại không cách nào nảy sinh tình cảm với bất kỳ ai.
Không chỉ là tình ái, mà cả tình thân và tình hữu nghị cũng vậy.
Ta không yêu bất cứ ai trên đời này, cũng không yêu chính bản thân mình.
Từ ngày quay lưng với ước vọng ban đầu, điều ta khao khát chỉ còn "tự do" dành riêng cho Tào Thừa.
Vài năm sau, Kinh Thành gặp hạn hán, Huyền Tú đề xuất một phương pháp tà đạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/tao-thua-nguoc-loi-2.html.]
Hắn muốn đem Công Chúa đi tế thần để cầu mưa.
Huyền Tú vậy mà muốn dùng cách này để nâng cao uy vọng của bản thân.
Thế nhưng, Hoàng Thượng dường như chẳng cảm thấy có gì bất ổn.
Chỉ có Hoàng Hậu Liễu gia là phản đối kịch liệt, nhưng vô ích.
Những năm qua, Tào gia và Liễu gia tranh đấu không ngừng, Huyền Môn lại ngư ông đắc lợi, mượn loạn lạc để tạo ra thần thánh, sớm đã không còn như xưa.
Hoa độc kết quả độc, hôm nay chỉ là báo ứng mà thôi.
Liễu gia lần đầu tiên chịu nhượng bộ với Tào gia, Hoàng Hậu nguyện nhường ngôi Thái Tử Phi cho Tào gia, mong hai nhà hợp tác chống lại Huyền Môn, bác bỏ phương pháp tế thần.
Ta từ chối.
Hoàng Hậu tránh nặng tìm nhẹ, không nhắc gì đến Hoàng Thượng, chỉ dùng lợi ích để dụ dỗ ta, hoàn toàn không có chút thành ý nào.
Ta mất bao năm mới khiến Tào gia được Hoàng Thượng tin tưởng.
Hiện tại nếu bắt tay với Liễu gia, đối địch với Huyền Môn thì thôi, còn phải chống lại cả Hoàng Thượng.
Được Hoàng Thượng yêu thích chưa chắc đã mang lại bao nhiêu lợi ích cho Tào gia, nhưng bị Hoàng Thượng chán ghét thì chắc chắn sẽ dẫn tới vô vàn tai hoạ.
Về phần Thái Tử, hắn cả đời này cũng chỉ có thể sống dưới cái bóng của Thần Tử, làm một Hoàng Đế bù nhìn.
Nịnh bợ Hoàng Thượng và Huyền Môn, còn có ích hơn nhiều so với việc đánh bại được Hoàng Hậu và Thái Tử.
Dùng Công Chúa của Liễu gia để an ủi lòng dân, tránh phát sinh binh biến, đối với thiên hạ cũng là việc tốt.
Liễu Hoàng Hậu không chỉ không bỏ cuộc, mà còn bắt ép Hoàng Thượng ban chiếu chỉ, tìm kiếm nữ nhi mà ông sinh ra khi còn lưu lạc dân gian.
Hoàng Thượng vốn luôn giấu kín chuyện năm xưa.
Hành động này của Hoàng Hậu chẳng khác nào tự tay xé nát lớp nguỵ trang "đế hậu tình thâm" bao năm qua.
Công Chúa lưu lạc bên ngoài nhiều năm, sống c.h.ế.t chưa rõ, muốn tìm lại chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Nhưng với thủ đoạn của Liễu gia, không tìm được Công Chúa thật, chẳng lẽ còn không tìm được một cô Công Chúa giả?
Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan đến ta.
Đế hậu bất hoà, chính là thời cơ để Tào gia thừa nước đục thả câu.