VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Tào Thừa - Ngược Lối (1)
Cập nhật lúc: 2025-05-08 13:43:21
Lượt xem: 149
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta tên là Tào Thừa, đích trưởng tử của Tào gia ở Kinh Thành.
Ba tuổi biết chữ, bốn tuổi làm thơ, năm tuổi đọc hết sách thánh hiền, sáu tuổi bàn luận quốc sự khiến người người kinh ngạc, bảy tuổi danh xưng “kỳ lân tử” vang khắp thiên hạ.Ta từng cho rằng tương lai mình sẽ trở thành một danh thần, phò tá một vị minh quân, chỉnh đốn thế cuộc hỗn loạn.
Vì trời đất mà lập tâm, vì chúng sinh mà lập mệnh, vì thánh nhân mà kế thừa học vấn, vì muôn đời mà mở ra thái bình thịnh thế.
Cùng viết nên giai thoại quân thần.
Thế nhưng, tất cả ảo tưởng, trong tiệc sinh thần tám tuổi của ta, đã vỡ nát thành từng mảnh vụn.
Bởi vì "tám" là con số cát tường, tiệc sinh thần năm ấy được tổ chức vô cùng long trọng.
Tào phủ mở cửa đón khách, không từ chối ai.
Bề ngoài, bọn họ đến để chúc mừng Tào gia xuất hiện một kỳ tài.Nhưng thực chất, chỉ là thủ đoạn để thu hút các gia đình thế gia sa sút, hào kiệt giang hồ tới đầu quân.
Mà vai diễn của ta, bề ngoài là nhân vật chính, thật ra chỉ là vai phụ.
Vì vậy, ta chẳng có hứng thú gì với buổi yến tiệc này.
Sau khi làm tròn thủ tục chào hỏi khách khứa, nói vài câu xã giao, ta lặng lẽ chuồn đi.
Chỉ là có người lại cố ý khác biệt, đem lễ vật sinh nhật vốn nên để gia nhân thu nhận và ghi chép, đích thân đưa tới trước mặt ta.
Phần lễ vật đó, không phải vật trân quý gì, cũng chẳng phải thứ đắt giá, nhưng lại vô cùng đặc biệt.
Đó là khế ước của vạn mẫu ruộng tốt.
Người kia vừa cười vừa buông lời tâng bốc, ta lại chẳng cười nổi.
Chỉ chăm chú nhìn chồng khế đất dày cộm kia, hỏi: "Những mảnh ruộng này, từ đâu mà có?"
Thực ra, không cần hỏi ta cũng đoán ra.
Đám người hám lợi kia, chắc chắn không nỡ lấy ruộng tốt nhà mình ra làm quà.
Quả nhiên, người kia đáp: "Là đám tiện dân thiếu tiền, tự mình bán đi."
Ta không hỏi thêm nữa, cũng chẳng cần phải hỏi.
Ruộng đất là mạng sống của dân chúng, nếu không đến đường cùng, ai lại tự nguyện bán ruộng?
Bán như thế nào? Dĩ nhiên là cường mua ép bán.
Lần đầu tiên, ta nổi trận lôi đình trước mặt người khác, gần như là gào thét mắng chửi.
Nụ cười trên mặt đối phương cứng đờ, rất nhanh liền biến thành vẻ hoảng sợ bất an.
Chuyện này cuối cùng cũng kinh động đến phụ thân.
Phụ thân lần đầu tiên trước mặt mọi người trách mắng ta, phạt ta vào từ đường tự kiểm.
Ta quỳ trong từ đường suốt ba ngày, ai đến khuyên nhủ, ta cũng chỉ đáp một câu:
"Ta không sai."
Ta đương nhiên không sai.
Dân chúng mất ruộng đất, hoặc trở thành tiện dân, hoặc trở thành một phần của Huyền Môn, hoặc lưu lạc tứ phương làm dân lưu vong hoặc đạo tặc.
Làm cho thiên hạ đại loạn, đối với thế gia mà nói, có gì là lợi?
Những chuyện này, nhìn trước mắt thì có thể chiếm được lợi ích, nhưng về lâu dài, chính là mầm hoạ diệt tộc.
Cho nên, tệ nạn này nhất định không thể dung túng.
Ngược lại, thân là đại tộc thế gia, Tào gia càng nên gánh vác trách nhiệm, ngăn chặn từ sớm mới phải.
Đây không chỉ là vì thiên hạ, mà còn là vì tương lai lâu dài của Tào gia.
Ta quỳ ở đây, không phải vì thừa nhận mình sai, mà vì thân làm con, không thể trái ý phụ thân.
Chỉ vậy mà thôi.
Sang ngày thứ tư, phụ thân đích thân đến.
Vẻ mặt ông đầy mệt mỏi, nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe ta trình bày lý lẽ của mình.
Phụ thân thừa nhận đạo lý ta nói.
Sau đó, ông hỏi ta một câu:
"Thừa nhi, con đã nghĩ cho tương lai của Tào gia, vậy đã từng nghĩ tới hiện tại của Tào gia chưa?"
Nhưng phụ thân cũng không đợi ta đáp, liền tiếp tục:
"Tân đế hồi kinh, việc đầu tiên chính là tàn sát thôn làng từng cưu mang hắn hai năm trời, việc thứ hai là thanh trừng toàn bộ cựu thần phủ Hiền vương. Chỉ vì Lạc gia từng có ý liên hôn với Hiền vương, đương kim thiên tử thậm chí không thu nhận nữ tử Lạc gia vào cung, mặc cho Lạc gia dốc sức lấy lòng, cuối cùng cũng chỉ đổi lấy nhục nhã."
"Kẻ vong ân phụ nghĩa, tàn nhẫn bạc tình, bụng dạ hẹp hòi như thế, sao có thể trở thành chỗ dựa của Tào gia?"
"Cho dù con có lòng muốn làm lương thần, chỉ sợ đương kim bệ hạ cũng không xứng làm hiền quân."
"Giờ đây Liễu gia chực chờ bên cạnh như hổ đói, Tào gia mượn cớ tiệc sinh thần của con để chiêu đãi khách khứa, cầu mong chỉ là tự bảo toàn."
"Con có biết, ngày đó con nổi giận trong vườn, bên ngoài đã truyền đi bao nhiêu lời đồn đại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/tao-thua-nguoc-loi-1.html.]
"Bây giờ thiên hạ đều nói, công tử Tào gia ngạo mạn khinh người, những kẻ vốn định quy thuận Tào gia, đa số đã chuyển hướng sang Liễu gia."
"Con nghĩ cho tương lai của Tào gia, nhưng nếu xử lý không tốt, liệu Tào gia còn có tương lai không?"
Phụ thân nói thẳng không giấu giếm.
Thái bình thiên hạ là nước xa, còn tranh đấu với Liễu gia lại là lửa gần.
Nếu Tào gia muốn tồn tại, phải cùng những kẻ kia ngồi trên một chiếc thuyền, dung túng bọn họ vơ vét.
Người tặng lễ hiểu rõ mình đang làm gì, gia tộc cũng hiểu ta đang phản đối điều gì.
Nhưng nước xa không cứu được lửa gần, muốn bảo vệ hiện tại, đành phải tạm gác tương lai.
Ta muốn chỉnh đốn thiên hạ, nhưng Tào gia lại đang trở thành nguồn gốc của hỗn loạn.
Ta bỗng nhiên cảm thấy vô lực.
Người đời tán thưởng tài học của ta, tôn ta là kỳ lân tử, ta vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Thế nhưng hôm nay ta mới biết, đối mặt với thế cuộc cuồn cuộn, ta cũng chỉ là một con kiến đặc biệt hơn chút.
Ta có thể nhìn thấu cục diện, nhưng lại không thể thay đổi kết quả.
Ta và những con kiến khác, chẳng có gì khác biệt.
Ta nói với phụ thân rằng muốn một mình yên tĩnh, phụ thân liền rời đi.
Ta quỳ một mình trước bài vị tổ tông, đến tận đêm khuya.
Đêm khuya tĩnh mịch, ta bỗng nảy ra một ý nghĩ điên rồ.
Con người chỉ cần còn sống, sẽ bị huyết thống và thân phận ràng buộc, bị lễ pháp và luân lý kìm hãm. Những thứ này hóa thành xiềng xích, quấn quanh thân thể, khiến người vĩnh viễn không thể tự do.
Nhưng nếu c.h.ế.t rồi, tất cả gông cùm xiềng xích sẽ vỡ nát, từ đó được tự do vĩnh viễn.
Thế là, ta buộc dây thừng trên xà nhà.
Treo cổ tự tận.
Từ đường buổi tối vốn không có người trông coi. Lần này, ta để cho vận mệnh định đoạt.
Nếu ta chết, ta sẽ trở thành một Tào Thừa tự do.
Nếu ta không chết, ta sẽ tiếp tục sống với thân phận đại công tử của Tào gia.
Một nha hoàn thức dậy đi nhà xí phát hiện ra ta, hét lên kinh hãi, cả phủ náo động
Ta được cứu xuống.
Trời không cho ta tự do.
Mẫu thân mời đại phu đến chữa trị, không ngủ không nghỉ chăm sóc cho ta.
Ta không dám mở mắt.
Thân là con, lại khiến mẫu thân lo lắng, thật không nên.
Ta phải nghĩ cách, đem chuyện này đẩy ra ngoài.
Ta nghe thấy mẫu thân nói với phụ thân: "Thừa nhi còn nhỏ, chiều nó một chút thì có làm sao. Chỉ là mấy kẻ cơ hội, mắng thì mắng thôi. Nếu Thừa nhi của ta có mệnh hệ gì, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi."
Phụ thân vẻ mặt u ám, để mặc mẫu thân oán trách.
Mẫu thân càng nói càng giận, cuối cùng ngồi bên giường ta khóc.
Ta suy nghĩ một chút, rồi mở mắt nói với mẫu thân:
"Đều là lỗi của nhi tử. Mấy ngày trước ở bên hồ chơi đùa, bị tà vật quấn thân, khiến mẫu thân lo lắng."
Mẫu thân thấy ta tỉnh lại, lập tức ôm chầm lấy ta: "Không sao là tốt rồi."
Phụ thân im lặng một lúc, rồi hỏi ta: "Con bị tà vật quấn thân từ khi nào?"
Ta đáp: "Trước sinh thần."
Tào gia lập tức cho người san lấp hồ nước, phụ thân cũng mời đồng bà tới trừ tà cho ta.
Ta chủ động xin lỗi người tặng lễ, nhận lấy lễ vật là vạn mẫu ruộng tốt.
Nhờ lấy cớ "tà vật quấn thân", đôi bên đều giữ được thể diện, kết thúc êm thấm.
Danh tiếng của ta cũng từ "ngạo mạn khinh người" biến thành "khiêm tốn lễ độ".
Chỉ có ta biết, ta vừa trải qua một cơn bão lớn cỡ nào.
Ta đọc sách thánh hiền lớn lên, hiểu lễ nghĩa, phân rõ phải trái, từng mong dùng tài học của mình đổi lấy một thời đại thái bình thịnh trị cho thiên hạ.
Nhưng từ nay về sau, ta sẽ đem tất cả những điều ấy chôn sâu dưới đáy lòng.
Kẻ ngu si mù quáng mà tiến bước, kẻ thông minh tỉnh táo mà sa đọa.
Ta rất rõ bản thân nên làm gì.
Mỗi bước ta dẫn dắt Tào gia tiến về phía trước, đều sẽ ngày càng cách xa giấc mộng ban đầu.
Ta vốn đã định sẵn sẽ trở thành kẻ nịnh thần.