Trước khi chết, mẹ đã nói với Vi Vi rằng, bà cứu nhầm người không nên cứu, cuối cùng rước hoạ vào thân, liên luỵ đến cả thôn làng.
Bà muốn về nhà, cúi đầu tạ lỗi những người đã vì bà mà chết.
Vi Vi nhận lời, nhất định sẽ đưa tro cốt của mẹ trở về quê hương.
Tôi suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng đã kể cho Vi Vi biết sự thật.
Tôi kể cho nàng chuyện đêm chúng tôi chào đời, kể rằng mẹ không phải mẹ ruột của nàng.
Cho nên, nàng không cần phải gánh vác tất cả những điều này.
Vi Vi mở to mắt, sững sờ đến mức không thốt nên lời, nhưng rất nhanh liền hạ quyết tâm.
"Mẹ đã nuôi ta khôn lớn, ta muốn đòi lại công bằng cho bà."
Thế là chúng tôi lại trò chuyện rất nhiều.
Tôi kể cho nàng biết thân phận của tôi.
Kể cho nàng tham vọng của Huyền Môn, kể cho nàng sự kiêu ngạo của thế gia.
Tôi kể cho nàng sự thật về đại dịch, nói với nàng rằng trên đời này không có thần.
Tóm lại, chúng tôi đã nói rất nhiều.
Vi Vi lắng nghe rất chăm chú, nàng kiên cường hơn tôi tưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/niem-niem-nua-dau-nguyen-vong-8.html.]
Vi Vi kiên định quyết đoán, có một luồng khí thế mạnh mẽ. Tôi tin nàng sẽ trở thành một người mạnh mẽ.
Tôi hỏi Vi Vi: "Muội có muốn làm Hoàng Đế không?"
Vi Vi do dự thật lâu: "Hình như... không muốn lắm."
Tôi lại hỏi: "Vậy muội có muốn thế giới này trở nên tốt đẹp hơn không?"
Vi Vi không chút do dự gật đầu.
Tôi nói: "Bất kể là vì đòi lại công bằng cho mẹ hay vì muốn thiên hạ tốt đẹp hơn, chỉ có trở thành Hoàng Đế, muội mới có thể làm được. Vì vậy, muội nhất định phải bước lên ngôi vị đó."
Còn tôi muốn Vi Vi có thể sống bình an, tự do, cũng cần nàng đi đến bước đó.
Nhưng Vi Vi lại bướng bỉnh hỏi: "Vậy còn tỷ thì sao?"
Thế là tôi nói với Vi Vi: "Tỷ tỷ ta đây, không sống nổi đến ngày đó đâu."
Với tình trạng hiện giờ của tôi, dù có bỏ mặc tất cả, chỉ chuyên tâm điều dưỡng, cũng chỉ sống thêm được nhiều nhất mười năm tám năm nữa.
Huống chi, tôi không thể nào bỏ mặc tất cả.
Tôi muốn bảo vệ Vi Vi, nhất định phải để nàng đối mặt với sự tàn khốc của thế giới này, sau đó trao cho nàng sức mạnh để vượt qua nó.
Bởi vì tôi, không thể mãi mãi là chỗ dựa cho nàng.
Vi Vi lại không kìm được mà rơi lệ.
Tôi lau nước mắt cho nàng: "Ta sẽ truyền hết tất cả những gì mình biết cho muội."