Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Niệm Niệm - Nửa Đầu Nguyện Vọng (6)

Cập nhật lúc: 2025-05-05 13:25:59
Lượt xem: 296

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai người, một vào hậu cung, một vào quân đội. Tôi đã có ý tưởng từ lâu, chỉ còn thiếu người thích hợp.

Nguỵ Thảo Nhi chủ động tìm tới tôi, tự tiến cử mình.

Tôi nói: "Việc này rất nguy hiểm, có thể mất mạng."

Tôi không thật sự tin tưởng Nguỵ Thảo Nhi. Nàng một thân một mình, không có gì ràng buộc.

Nếu thời gian nằm vùng kéo dài, rất khó đảm bảo nàng sẽ không bị lung lay.

Tôi không dám chắc về lòng trung thành của nàng.

Nhưng Nguỵ Thảo Nhi lại nói: "Không sao."

Nàng nói không sao, nhưng tôi vẫn nhớ rõ dáng vẻ liều mạng tìm đường sống của nàng.

Tựa hồ nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt ta, ánh mắt Nguỵ Thảo Nhi ảm đạm: "Cô nương có biết vì sao ta tên là Thảo Nhi không?"

"Không phải vì gia đình ta không thương ta, mà là họ hy vọng ta có thể kiên cường như cỏ dại, bất kể hoàn cảnh thế nào cũng có thể sống sót."

"Ta đã sống sót, còn người nhà ta đều c.h.ế.t trên đường chạy nạn. Ta căn bản không biết bây giờ mình sống vì cái gì."

"Ta không cam lòng, ta muốn thế giới này tốt đẹp hơn một chút. Nếu thế giới tốt hơn, có lẽ họ sẽ không chết, có lẽ gia đình ta vẫn có thể quây quần bên nhau, chia sẻ ngọt bùi."

"Nhưng ta không biết mình phải làm gì, càng không biết mình có thể làm gì."

"Ngươi không giống những người khác, hãy để ta trở thành quân cờ của ngươi đi. Ngươi điều khiển ta, đặt ta vào nơi cần thiết, để ta làm theo ý ngươi."

"Ta biết làm việc lớn nhất định phải có hy sinh. Không sao cả. Nếu phải chết, ta nguyện là người đầu tiên."

Nàng nói dứt khoát, thân hình gầy yếu như bùng nổ ra sức mạnh vô tận.

Tôi hơi ngập ngừng rồi hỏi: "Nếu ta cần hy sinh cả hôn sự của ngươi thì sao?"

Thời đại này, danh tiết còn quan trọng hơn sinh mạng, nên tôi phải nói rõ trước.

Nguỵ Thảo Nhi khẽ cười: "Không sao, ta đã bị làm nhục không chỉ một lần rồi."

Nàng nói nhẹ bẫng, mà tôi lại nghẹn lời trong chốc lát.

Người nhà của Nguỵ Thảo Nhi đều đã mất, một cô gái côi cút, tự nhiên sẽ bị người ta bóc lột tận xương tuỷ.

Tôi lặng lẽ bỏ qua vấn đề này.

“Được, ta sẽ đưa ngươi tiến cung. Trung cung Hoàng Hậu tính tình hay ghen, không dung người khác. Sau khi vào cung, ngươi phải cố gắng tránh sủng ái, lấy lòng Hoàng Hậu. Trước tiên phải giữ mạng sống, rồi tìm cách mở một con đường rời khỏi Hoàng Cung.”

Nguỵ Thảo Nhi ngạc nhiên: “Chỉ vậy thôi sao? Ta phải truyền tin cho ngươi thế nào?”

Tôi lắc đầu đáp: “Ngươi không cần truyền tin cho ta. Nếu cần thiết, ta sẽ tự tìm ngươi.”

Người đầu tiên đã định xong, người thứ hai tôi chọn là Thôi Diệu.

Dung mạo Thôi Diệu có vài phần giống Đại Ngưu, lại là người luyện võ, có chút bản lĩnh phòng thân.

Hắn không phải người trong trại, chỉ thường xuyên lảng vảng quanh vùng này.

Hắn nhận tiền làm việc, danh tiếng rất tốt.

Ngoài kiếm tiền thưởng, hắn còn âm thầm điều tra một chuyện.

Hắn có một muội muội, năm xưa lưu lạc vào kỹ viện.

Hắn tích góp được một khoản tiền, định chuộc muội muội về.

Nhưng khi mang tiền đến thì kỹ viện đã bị g.i.ế.c sạch, muội muội hắn cũng nằm trong số đó.

Hắn vẫn luôn điều tra xem kẻ nào đã ra tay.

Chuyện đó xảy ra một năm trước, cũng là lúc Lạc gia đón Lạc Thế Thu từ một kỹ viện ra, đưa hắn lên thương thuyền, định đưa về Lạc gia.

Nào ngờ trên đường lại bị chúng tôi cướp thuyền.

Tôi muốn lợi dụng chênh lệch thông tin giữa tôi và hắn, khiến Thôi Diệu cam tâm tình nguyện làm việc cho tôi.

Hắn sẽ là mồi nhử dẫn dụ kẻ địch trong kế hoạch của tôi, một vị trí chắc chắn phải chết.

Tôi cần hắn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Tôi nói với Thôi Diệu: “Ta muốn ngươi lấy thân phận Trần Đại Ngưu gia nhập quân đội, sau đó chết vào thời điểm thích hợp.”

Thôi Diệu đáp: “Dễ thôi, ta cần ba đấu gạo.”

Tôi nói: “Đây là tiền mua mạng, ngươi có thể đòi thêm.”

Thôi Diệu cầm loan đao, tuỳ tiện ngồi xuống: “Ta đâu có ngốc đến nỗi ngồi yên chờ chết.”

Tôi cũng không bất ngờ: “Bất kể quá trình thế nào, kết cục cuối cùng ngươi nhất định phải chết, vì ta cần ngươi chết.”

Thôi Diệu cũng không tức giận, chỉ vung đao hù doạ tôi: “Nhóc con, gan to lắm.”

Tôi để mặc mũi đao lướt qua trước mắt.

“Ta biết ngươi đang điều tra cái c.h.ế.t của muội muội, nhưng ngươi tra không ra đâu, có tra được cũng chẳng thể báo thù. Đối phương thân phận tôn quý, vượt xa tưởng tượng của ngươi.”

Ánh mắt Thôi Diệu đột nhiên trở nên hung ác, loan đao đặt lên cổ tôi: “Ngươi biết gì? Nói cho ta.”

Tôi đưa tay đẩy lưỡi đao ra. Quả nhiên, hướng về phía tôi là sống đao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/niem-niem-nua-dau-nguyen-vong-6.html.]

Thôi Diệu là người có nguyên tắc, không thương tổn người già, trẻ nhỏ và phụ nữ; một khi đã nhận tiền, dù có liều mạng cũng sẽ hoàn thành.

Tôi nói tiếp: “Sau khi dùng thân phận Trần Đại Ngưu giả chết, ngươi phải tìm cách quay lại quân đội, từng bước leo lên cao. Ngươi leo càng cao, càng có cơ hội tìm ra sự thật.”

Chỉ có mượn tay Lạc gia, Thôi Diệu mới có thể chiếm được vị trí cao trong quân.

Chỉ có giả c.h.ế.t rời đi, mới tránh được ánh mắt Lạc gia, trở thành một mồi nhử thật sự.

“Chỉ cần ngươi còn ở đó, dù có tìm ra hay không, thủ phạm cũng sẽ tự tìm đến trước mặt ngươi. Ta cam đoan.”

“Có điều, quá trình này sẽ rất dài, có thể mất đến mười năm.”

Thôi Diệu trầm ngâm hồi lâu rồi đáp: “Ta nhận, ba đấu gạo, không mặc cả.”

Người được chọn đã định, Lạc Thế Thu viết thư gửi về Lạc gia.

Đợi Lạc gia sắp xếp ổn thoả cho hai người, tôi cũng giữ lời đưa Lạc Thế Thu trở về Lạc gia.

Lạc Thế Thu có ý muốn lôi kéo Cửu Hà Trại, vẫn luôn duy trì liên lạc với tôi.

Hắn tiếp tục chu cấp cho Cửu Hà Trại, mà Cửu Hà Trại cũng ngấm ngầm làm việc cho hắn, nhân cơ hội lớn mạnh thêm.

Những năm sau đó, tôi vừa quản lý trại vừa theo mẹ học y thuật.

Mẹ tôi dốc hết tâm huyết dạy dỗ, mà tôi vốn đã hiểu y lý, nên chỉ sau vài năm đã vượt qua mẹ.

Chỉ tiếc, điều kiện y tế thời này quá kém, nhiều căn bệnh không thể cứu chữa.

Ví dụ như bệnh tim của tôi, vốn chỉ cần một ca phẫu thuật là giải quyết được, nhưng ở thời này lại là bệnh nan y.

Những năm này, thiên hạ ngày càng loạn lạc, thế gia ngày càng suy yếu, trong khi Huyền Môn lại ngày một hưng thịnh.

Danh tiếng Thần Tử cũng mỗi năm một lớn, ai cũng cầu xin Thần Tử phù hộ.

Không khí này cũng lan đến Cửu Hà.

Vì vậy, thỉnh thoảng tôi đeo khăn che mặt, ra ngoài chữa bệnh cứu người.

Tôi không thu tiền chữa bệnh, nhưng có một điều kiện.

Muốn tôi ra tay, phải nói một câu “Không tin thần linh.”

Lâu dần, tôi cũng nổi tiếng là một “quái y”.

Cha mẹ để mặc tôi thích gì làm nấy.

Hai người họ càng lúc càng ăn ý, nhưng giữa họ vẫn chưa phá vỡ tầng ngăn cách kia.

Cái c.h.ế.t của Trương Tiểu Thuý, chính là một ngọn núi chắn giữa hai người.

Đại Ngưu rời trại, lấy thân phận thương nhân vào Kinh Thành buôn bán.

Sau khi bước đầu thành công, Cửu Hà Trại cũng xem như thoát khỏi sự kiểm soát của Lạc gia, có thể tự lực cánh sinh.

Năm thứ sáu ở Cửu Hà Trại, tôi mười hai tuổi.

Trong dân gian bùng phát một trận đại dịch.

Dịch bệnh ban đầu bùng phát ở một ngôi làng gần Kinh Thành, sau đó lan rộng.

Triệu chứng giống bệnh dịch hạch, nhưng lại không hoàn toàn giống, thuốc thang thông thường gần như vô dụng.

Giống nhân hoạ hơn là thiên tai.

Huyền Tú rời khỏi Huyền Môn, một đường ban phúc cho dân chúng.

Mà kỳ lạ thay, những nơi hắn đi qua, dịch bệnh quả thật có dấu hiệu thuyên giảm.

Chỉ là người c.h.ế.t nhiều quá, dịch bệnh cũng lan rộng ra.

Rất nhanh, dịch bệnh tràn đến đất Cửu Hà.

Mẹ tôi không đành lòng khoanh tay đứng nhìn, ngày đêm bôn ba chữa bệnh cho bá tánh.

Từ khi đại dịch bùng phát, danh vọng của Thần Tử đạt đến đỉnh cao.

Nếu không thể xử lý ổn thoả trận dịch này, người dân nơi đây sẽ nhanh chóng trở thành tín đồ của Huyền Môn.

So với tin người, con người càng dễ đặt lòng tin vào thần thánh.

Vậy nên, tôi cũng rời khỏi trại, đi khắp nơi tìm kiếm dược thảo.

Tôi không ngờ lại có thể gặp được Huyền Tú trên một ngọn núi.

Hơn nữa, lại là một Huyền Tú đang trúng độc rắn, yếu đến mức chỉ còn một hơi thở.

Chậc, xem ra vị Thần Tử có thể tiên tri tương lai này, cũng không đoán nổi kiếp nạn của chính mình.

Tôi đeo khăn che mặt, tiến lại gần.

Ánh mắt Huyền Tú bám theo tôi, trong mắt loé lên chút ánh sáng.

Tôi lật hắn sang một bên, cúi xuống.

Nhổ đi cây thuốc bị hắn đè lên.

Huyền Tú ngây ngẩn cả người.

Loading...