Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Niệm Niệm - Nửa Đầu Nguyện Vọng (4)

Cập nhật lúc: 2025-05-04 13:09:28
Lượt xem: 265

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong một lần tình cờ, chúng tôi cướp được một đoàn thuyền buôn đang trên đường tới Kinh Thành.

Không ngờ lại bắt được một con cá lớn.

Chính là tiểu công tử của Lạc gia, Lạc Thế Thu.

Hắn nói năng ngông cuồng, vừa mở miệng đã bảo với cha tôi: "Đám dân lưu vong các ngươi không làm nên trò trống gì đâu. Ta đối với Lạc gia rất quan trọng, thả ta về, ngươi muốn chọn chức quan nào cũng được. Bằng không, tất cả sẽ c.h.ế.t không toàn thây."

Nhưng tôi lại cảm thấy, hắn đến thật đúng lúc.

Đây chính là cơ hội trời ban, tôi cuối cùng cũng có thể cắt bỏ khối thịt thối nát kia.

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ sâu thêm, Niệm Tích đã đột nhiên ngã xuống.

Chúng tôi dùng hết mọi cách có thể, nhưng vẫn không giữ được mạng thằng bé.

Nó chết vì đói.

Ban đầu tôi không hiểu, tại sao những ngày gian khổ nhất đã qua rồi mà giờ lại xảy ra chuyện.

Về sau mới biết, có người vẫn luôn lợi dụng lòng tốt của Niệm Tích, âm thầm chiếm đoạt phần lương thực của thằng bé.

Đến khi chúng tôi bắt được kẻ đó, gã vẫn còn mạnh miệng: "Nó là con của Trần lão đại, làm sao có thể thiếu ăn được? Các ngươi ngoài mặt thì nói công bằng, bình đẳng, ai biết được sau lưng thế nào?"

"Nếu nó thật sự không dư dả, sao lại dễ dàng chia thức ăn cho ta như vậy?"

Niệm Tích vẫn luôn hiểu chuyện quá mức. Nó không muốn gây thêm phiền phức cho chúng tôi, dù đói cũng một mình chịu đựng.

Thằng bé lúc nào cũng tươi cười vui vẻ, nhiệt tình chào hỏi từng người một.

Vậy mà giờ đây, nó lại ra đi trước cả tôi - một đứa trẻ sinh non, bệnh tật triền miên, còn mang bệnh tim.

Trần Tam Cẩu g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ đó, nhưng Niệm Tích cũng chẳng thể trở về nữa.

Vi Vi khóc đến không thở nổi. Họ là song sinh, mất đi một người, chẳng khác nào bị khoét mất nửa trái tim.

Mẹ tôi cũng tự trách, nước mắt không ngừng rơi.

Tôi trầm mặc không nói một lời.

Quả nhiên, tôi vẫn chán ghét thế giới này.

Dù là quyền quý hay dân thường, đều khiến người ta ghê tởm như nhau.

Tôi muốn g.i.ế.c sạch tất cả bọn chúng.

Kẻ địch không cho chúng tôi thời gian để đau buồn.

Lạc gia vì muốn cứu Lạc Thế Thu, đã phái tới hơn năm trăm người.

Nghe đối phương chỉ có hơn năm trăm người, tất cả đều cười ầm lên.

Quân số của chúng tôi gấp hai mươi lần quân địch, không ai nghĩ rằng mình sẽ thua.

Không ít người còn ngông cuồng nói: "Hào môn thế gia cũng chỉ đến thế mà thôi!"

Ngay trước khi đại chiến bắt đầu, tôi nói với Trần Tam Cẩu: "Cha, bất kể trận này thắng hay thua, tuyệt đối không được để Lạc Thế Thu trốn thoát."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/niem-niem-nua-dau-nguyen-vong-4.html.]

Tôi nói rất nghiêm trọng: "Một khi hắn thoát, tất cả chúng ta đều sẽ c.h.ế.t không có chỗ chôn."

Trần Tam Cẩu gật đầu thật mạnh.

Tôi yên tâm.

Cha tôi đã đồng ý, thì nhất định sẽ dốc hết sức, chưa bao giờ qua loa với tôi.

Tôi tin tưởng ông ấy.

Trận chiến này quả nhiên nghiêng hẳn về một bên.

Chỉ có điều, đúng như tôi dự liệu, nhóm của chúng tôi rất nhanh đã tan rã.

Trần Tam Cẩu bị cuốn vào đoàn người, cố gắng tập hợp lại đội ngũ.

Tôi tìm đến ông ấy, nói: "Cha, trận này đã định rồi, chúng ta phải chạy thôi."

Trần Tam Cẩu hiểu ý tôi, nhưng lại không nhẫn tâm bỏ rơi mọi người.

"Con đi trước đi, bên này để ta lo."

Tôi ôm ngực, khẽ nói: "Cha, tim con khó chịu quá..."

Trần Tam Cẩu tái mặt, chỉ do dự trong giây lát, rồi lập tức bế tôi lên, lao thẳng về phía thuyền.

Tôi yên lặng tựa vào lòng cha.

Tôi biết, quyết định bỏ lại từng ấy người là một chuyện vô cùng khó khăn.

Nhưng không sao cả.

Không phải vì cha tự nguyện, chỉ là vì tôi phát bệnh, nên cha mới phải làm như vậy.

Cha có thể đổ hết trách nhiệm lên người tôi, rồi vì thế mà oán hận tôi, cũng không sao cả.

Những gánh nặng họ không chịu nổi, để tôi chịu.

Những tội nghiệt họ không thể gánh vác, để tôi gánh.

Tôi không yêu thế giới này, nên cũng không chút ngần ngại đẩy bất kỳ ai vào chỗ chết.

Tôi sẽ dùng toàn bộ sức lực để bảo vệ gia đình mình, dù phải trở thành kẻ tội ác tày trời cũng quyết không hối hận.

Muốn có sự an ổn và tự do trong thế giới này, chỉ có thể đứng ở nơi cao nhất.

Tôi nảy ra một ý tưởng.

Tôi muốn hợp nhất hai thân phận Trần Niệm Vi và Công Chúa làm một.

Sau khi lên thuyền, tôi mở một cuộc họp gia đình.

Tôi nói với họ, sau này tôi sẽ dùng thân phận của muội muội, họ có thể gọi ta là Niệm Niệm.

Sau đó, ta còn tự vẽ một vết bớt giống hệt Vi Vi.

Dù có thể sẽ không dùng tới, nhưng tôi thích chuẩn bị chu đáo, không để lộ sơ hở.

Đã định trước thân thể này không sống lâu, chi bằng ngay từ đầu, đem ra làm một quân tốt thí.

Loading...