Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Niệm Niệm - Nửa Đầu Nguyện Vọng (10)

Cập nhật lúc: 2025-05-06 12:49:29
Lượt xem: 242

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối năm, Kinh Thành xảy ra một chuyện lớn.

Lão Quốc Sư phi thăng, Thần Tử Huyền Tú kế nhiệm chức Quốc sư.

Lúc ấy tôi mới hiểu, câu Huyền Tú nói “phải về g.i.ế.c một người” hoá ra là g.i.ế.c sư phụ của hắn.

Sau khi Huyền Tú nhậm chức, liền ra sức tuyên truyền Thần đạo, diệt trừ đối lập.

Hành sự ngang ngược, thủ đoạn tàn nhẫn, khiến thế đạo càng thêm hỗn loạn.

Dân chúng càng khổ, lại càng đặt hy vọng vào thần linh, càng tin tưởng mù quáng vào Thần Tử. Huyền Môn cũng càng lúc càng lớn mạnh, đến mức thế gia phải lùi bước, hoàng quyền phải cúi đầu.

Huyền Tú vẫn âm thầm dùng danh nghĩa tìm kiếm “yêu nữ”, “thần nữ”, “tiên nhân chuyển thế” để tìm kiếm tung tích của tôi.

Tôi vẫn không hiểu vì sao Huyền Tú lại cố chấp với tôi như vậy.

Hắn nói, mười sáu năm sau tôi sẽ chặt đứt gốc rễ của Huyền Môn.

Nhưng tần suất tái phát bệnh tim của tôi ngày một dày đặc, tôi nghĩ mình khó mà sống nổi đến năm mười sáu tuổi.

Tuy nhiên, điều đó không cản trở tôi lợi dụng sự ám ảnh của Huyền Tú đối với mình.

Sau khi cứu Huyền Tú, tôi đã có kế hoạch rõ ràng cho bước đi tiếp theo.

Muốn làm vậy, tôi phải hiểu rõ toan tính của từng người.

Bày cục trên chính bàn cờ của họ, gom tất cả vào một lưới, một mẻ hốt trọn.

Tôi tới Kinh Thành.

Mở một tiệm thuốc, bán thuốc giả.

Nói chính xác thì là thực phẩm chức năng.

Không gây c.h.ế.t người, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì rõ rệt.

Chỉ dựa vào lời lẽ và mánh khoé quảng cáo khiến người ta dùng xong sẽ cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Giá thuốc rất cao, chỉ lừa giới quyền quý, không móc túi dân thường.

Dù sao thì, Lạc Thế Thu giờ có thể hợp tác với tôi, nhưng sau cùng chúng tôi cũng sẽ đường ai nấy đi. Tôi không thể đặt cược tất cả vào hắn.

Tôi cần tìm một quân cờ thật sự có thể đứng cùng tôi trên một chiến tuyến.

Và tôi đã gặp được người đó.

Chủ mẫu Liễu gia, một vị phu nhân họ Thẩm.

Thân phận đủ tôn quý, hoàn cảnh lại vô cùng khó khăn.

Tôi bắt mạch cho bà, phát hiện trong cơ thể bà ít nhất trúng ba loại độc.

Ba loại độc đan xen, tạo thành thế cân bằng kỳ diệu, nếu không bắt mạch kỹ thì hoàn toàn không thể phát hiện.

Tôi cảm thán: “Phu nhân, ấn đường của ngài ám đen, khí sắc không tốt.”

Thẩm phu nhân tuy quý phái đoan trang, nhưng vẫn không giấu được vẻ mỏi mệt.

“Hửm? Tên lừa đảo như ngươi còn biết coi tướng nữa à?”

Tôi mỉm cười: “Ta không biết coi tướng, nhưng biết khám bệnh. Phu nhân, độc trong người ngài tích tụ đã lâu, nếu không giải, e rằng chỉ sống được một hai năm nữa.”

“Đại phu ngài gọi đến dùng phương pháp lấy độc trị độc, ý tưởng không tệ. Chỉ tiếc là y thuật quá kém, khiến tình trạng càng phức tạp hơn.”

Vốn dĩ Thẩm phu nhân đến để tính sổ với tôi.

Bởi vì con trai bà, Liễu Vân Sơ, là khách hàng lớn nhất của hiệu thuốc giả này.

Vì muốn chữa bệnh cho mẹ, hắn tiêu tốn vô số tiền của. Người thì hiếu thảo, chỉ tiếc là hơi ngốc.

Thẩm phu nhân nhíu mày: “Có bản lĩnh như thế, sao không làm đại phu đứng đắn, lại đi bán thuốc giả lừa tiền?”

Tôi nói: “Phu nhân nói vậy sai rồi, chữa bệnh làm sao kiếm tiền nhanh bằng lừa mấy tên ngốc.”

Thẩm phu nhân trầm mặc.

Tôi dần thân cận với Thẩm phu nhân.

Lâu dần, tôi cũng có cơ hội cùng bà vào cung hai lần, gặp được Nguỵ Thảo Nhi.

Nguỵ Thảo Nhi là con đường lui cuối cùng, tôi đương nhiên phải hết sức thận trọng.

Nhưng qua vài lời trò chuyện ngắn ngủi, tôi biết nàng làm rất tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/niem-niem-nua-dau-nguyen-vong-10.html.]

Tôi chỉ cho nàng vài chỗ có thể lẩn trốn sau khi thoát khỏi Hoàng Cung.

Tôi không trực tiếp ngửa bài với Thẩm phu nhân, chỉ giả vờ vô tình nói vài câu khơi gợi: “Phu nhân nên giữ gìn sức khoẻ, đừng để bản thân mệt nhọc quá. Nếu không, ai sẽ bảo vệ công tử đây?”

Mỗi lần nhắc đến con trai, Thẩm phu nhân đều lộ vẻ bất đắc dĩ.

“Sao ta lại sinh ra một miếng xá xíu như vậy chứ?”

Miệng thì oán trách, nhưng bà vẫn hết lòng vì con.

Con trai bà bị Liễu gia bài xích. Chỉ cần một cơ hội, bà nhất định sẽ đứng về phía tôi.

Chỉ là tôi không ngờ, cơ hội đó lại đến từ việc tôi đột ngột phát bệnh.

Lúc đó, tôi chỉ kịp tự rót một bát thuốc, uống vào rồi ngất đi.

Tôi mê man suốt ba ngày, lúc tỉnh lại thì Thẩm phu nhân đang ngồi bên cạnh.

Tôi theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn.

Bà nhìn tôi chằm chằm, khẳng định chắc nịch: “Ngươi là con gái của Điền đại phu và bệ hạ.”

“Điền đại phu có ơn với Thẩm gia, ta sẽ không hại ngươi, ngươi nên rời Kinh Thành sớm thì hơn.”

Tức là, mẹ tôi từng chữa bệnh cho người của Thẩm gia.

Tôi hiểu ra, tựa vào tường ngồi dậy: “Phu nhân, ngài không thể che chở cho công tử cả đời. Có từng nghĩ đến một con đường khác chưa?”

Thẩm phu nhân nhìn tôi đầy hứng thú: “Ngươi muốn ám chỉ chính mình sao?”

Tôi cười: “Bệnh tim không còn là vấn đề, ta đã có cách chữa. Lần ngất đi hôm trước, chính là dấu hiệu cho thấy bệnh sắp được trừ tận gốc.”

Từ hồi còn ở Cửu Hà Trại, tôi đã nghiên cứu ra một loại thuốc, đặt tên là Đàm Hoa.

Thuốc này sau khi uống sẽ rút ngắn tuổi thọ, bào mòn tiềm lực, đổi lại người uống thuốc sẽ đạt đến trạng thái tốt nhất, như đoá đàm hoa nở rộ trong khoảnh khắc.

Nếu thuận lợi, thuốc sẽ giúp tôi kéo dài thêm một hai năm nữa.

Thẩm phu nhân tuy nghi ngờ, nhưng sau hôm đó, sức khoẻ tôi tốt lên thấy rõ, mạch tượng cũng không còn yếu ớt nữa.

Cuối cùng, Thẩm phu nhân chỉ có thể quy hết cho y thuật siêu phàm của thần y, cho rằng bệnh tim thực sự có thể chữa khỏi.

Kinh Thành đã lâu không có mưa, lòng người bất an, tình hình càng lúc càng hỗn loạn.

Sau một thời gian suy nghĩ, Thẩm phu nhân cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

Hơn nữa, bà rất có khí phách.

Bà để đại ca tôi mạo danh một người họ hàng bên nhà họ Thẩm tên là Thẩm Thời. Nhờ huynh trưởng của bà - Thẩm huyện lệnh đưa vào quân đội.

Bà nói: “Ta đặt cửu tộc Thẩm gia lên vai ngươi. Sau khi thành công, ngươi phải giao lại thân phận Thẩm Thời cho Vân Sơ, bảo hộ nó cả đời phú quý, không ai dám khinh nhờn.”

Tôi đáp một tiếng “Được”.

Tôi tiếp tục ở lại Kinh Thành thêm nửa năm nữa, hiệu lực của thuốc Đàm Hoa bắt đầu suy giảm. Nếu còn ở lại, e là sẽ lộ tẩy.

Trước khi rời đi, tôi cùng Thẩm phu nhân vào cung, gặp Nguỵ Thảo Nhi lần nữa.

Tôi đưa cho nàng một túi độc nhỏ, dặn nàng giấu trong răng.

Sau đó nói: “Một thời gian nữa, hoàng thất sẽ đón một vị công chúa trở về. Nếu nàng ấy tìm đến ngươi, nhất định phải dốc toàn lực bảo vệ nàng. Nếu nàng ấy bảo ngươi dẫn người rời đi, thì hãy cắn nát túi độc, để lộ sơ hở trước vị kỳ lân tử nhà họ Tào.”

Nàng đồng ý không chút do dự, thậm chí không hỏi lý do, cứ thế làm theo.

Mười năm sống trong nhung lụa chốn cung đình cũng không thể mài mòn ý chí của nàng. Nàng vẫn là Nguỵ Thảo Nhi sẵn sàng trở thành người hy sinh đầu tiên.

Ra khỏi cung, tôi dặn Thẩm phu nhân: “Phu nhân, nếu triều đình có động tĩnh gì, xin ngài lập tức gửi tin về Cửu Hà Trại.”

Tôi lại đưa cho bà một lọ thuốc: “Nếu bệ hạ tìm kiếm công chúa ngoài dân gian, xin phu nhân bảo người nhà huynh trưởng bị bệnh thêm một lần nữa.”

Thẩm phu nhân kinh ngạc: “Bệ hạ bao năm nay chưa từng nhắc đến chuyện của ngươi, sao đột nhiên lại muốn tìm ngươi về?”

Tôi không giải thích, chỉ nói: “Phu nhân đã đặt cược lớn, ta cũng nên cho ngài chút lòng tin. Dù sau này có xảy ra chuyện gì, xin phu nhân vững lòng, tin rằng mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của ta.”

“Phu nhân, việc này hệ trọng, xin tuyệt đối giữ kín với công tử, kẻo bị kẻ khác lợi dụng.”

Thẩm phu nhân đã đặt cược quá lớn, tôi không thể để bà sinh lòng nghi ngờ.

Cuối cùng, tôi dùng một cái bánh bao mua chuộc đứa bé ăn xin ven đường, nhờ nó mang một bức thư đến Quốc sư phủ.

Trên thư chỉ có bốn chữ: “Mồi còn chưa đủ.”

Khi Huyền Môn chấn động, lùng sục khắp Kinh Thành để tìm tôi, thì tôi đã lên đường trở về Cửu Hà Trại.

Khoảng thời gian còn lại, tôi muốn dành cho Vi Vi.

Loading...