Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Liễu Vân Sơ - Cuộc Đời Thật Khó Hiểu (Hết)

Cập nhật lúc: 2025-05-12 13:04:54
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta thẫn thờ trở về phủ, lòng có chút ngổn ngang.

Lời đồn ta là nam sủng của Hoàng Thượng, giờ không còn là lời đồn nữa.

Minh Châu chẳng biết từ đâu lại chui ra, vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Biểu ca, ta nói rồi, sẽ không để huynh cô độc suốt đời. Ta nói được làm được phải không?"

Ta ngơ ngác nhìn nàng: "Là ngươi xúi Hoàng Thượng nhận ta?"

Minh Châu gật đầu: "Phải khuyên rất lâu tỷ ấy mới đồng ý đó."

Ta biết ngay mà. Hoàng Thượng sao lại vô duyên vô cớ chọn ta.

Minh Châu do dự một chút rồi hỏi: "Biểu ca, huynh tìm ta nói chuyện hôn sự không phải là ý này sao?"

Đương nhiên không phải!

Nhưng rất nhanh ta nhận ra một vấn đề khác.

Hoàng Thượng nói muốn nhận ta, nhưng lại không giữ ta lại trong cung.

Ý nàng là sao?

Miệng nói muốn ta, nhưng không định cho ta danh phận gì, chỉ cho ta làm một ngoại thất không danh phận?

Thật quá đáng mà! Ta dù gì cũng là danh gia vọng tộc, cũng có tự trọng!

A, nàng tặng thật nhiều quà!

Nghĩ kỹ lại thì nàng là Hoàng Đế, nhất định có tính toán của riêng mình. Thôi vậy, ta là Quốc Công, phải đặt việc nước lên hàng đầu.

Chúng ta cứ thế ở bên nhau, chớp mắt đã hơn mười năm.

Thỉnh thoảng, ta lưu lại Hoàng Cung vài ngày, nhưng nàng rất bận. Phần lớn thời gian ta ở Quốc Công phủ phòng không chiếc bóng, nuôi dế chơi cho đỡ buồn.

Ta muốn giúp nàng, lại lén đi thi lần nữa.

Kết quả... vẫn rớt.

Tan nát.

Đến cuối năm, ta lại vào cung.

Ta thấy một bé gái mười mấy tuổi thân thiết ôm lấy tay Hoàng Thượng.

Ánh mắt Hoàng Thượng nhìn cô bé ấy cũng rất đỗi dịu dàng.

Ta như bị sét đánh ngang tai.

Nàng có con rồi? Hơn nữa đã lớn thế này mà ta không hay biết.

Tiểu cô nương kia đoan trang, điềm đạm, tuy nhỏ tuổi nhưng đã cho người ta cảm giác vô cùng chững chạc.

Tiểu cô nương hành lễ với ta: "Phù Vãn bái kiến Quốc Công."

Ta nhìn nàng một lúc lâu rồi hỏi: "Không gọi ta là phụ thân sao?"

Tiểu cô nương lưỡng lự, quay sang nhìn Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng hơi khựng lại, rồi quay sang mỉm cười với ta: "Đừng đùa nữa, nàng không phải con ngươi."

Ta không nói gì.

Dĩ nhiên ta biết nàng không phải con ta, chẳng giống ta chút nào cả.

Nhưng không phải con ta thì cũng có thể gọi ta một tiếng phụ thân mà.

Chẳng lẽ... nàng còn nuôi người đàn ông khác? Mà ta, đường đường là Quốc Công, lại phải làm bé?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/lieu-van-so-cuoc-doi-that-kho-hieu-het.html.]

Hoàng Thượng cười càng tươi: "Nàng cũng không phải con của trẫm."

Ta lập tức ngẩn người.

Khốn kiếp, ta muốn tìm cái lỗ chui vào!

Hoàng Thượng nói: "Phù Vãn là người trẫm chọn làm người kế vị. Đợi Phù Vãn hoàn toàn khống chế cục diện, trẫm sẽ nhường ngôi cho nàng."

Ta kinh ngạc, truyền ngôi cho người ngoài?

Hoàng Thượng lại tiếp: "Thiên hạ là của người trong thiên hạ, không phải của riêng một người. Nếu ngôi vị mãi truyền trong một gia tộc, ắt sẽ ngày càng thối nát, cuối cùng trở thành mầm hoạ. Thế nên trẫm không thể có con."

"Đợi sau khi trẫm thoái vị, chúng ta sẽ nhận nuôi một đứa nhỏ, để nó gọi ngươi là phụ thân. Sau đó cả nhà chúng ta sẽ cùng ngao du sơn thuỷ, sống tự do tự tại."

Nàng làm sao biết giấc mơ thầm kín của ta? Giấc mơ đó, ta chỉ dám kể cho mẫu thân nghe.

Nàng cũng quan tâm đến ước mơ của ta sao?

Không biết từ lúc nào, Phù Vãn đã lặng lẽ rời đi.

Ta không nhịn được hỏi: "Hoàng Thượng, ngài có thích ta không?"

Hoàng Thượng kinh ngạc nhìn ta: "Hôm nay sao lại hỏi chuyện này?"

Ta cụp mắt, nói: "Thần thất lễ, xin Hoàng Thượng thứ tội."

Tại sao lại hỏi như vậy ư? Chính ta cũng không biết.

Bởi có những lời, một khi thốt ra, sẽ không thể quay lại như trước.

Ta đâu phải kẻ ngốc, dĩ nhiên cảm nhận được: Ngay từ thuở ban đầu, giữa ta và Tào Thừa, nàng luôn thiên vị Tào Thừa hơn.

Nàng không làm hại đến ta, là vì giao dịch với mẫu thân, là vì ta không uy h.i.ế.p được nàng.

Nàng chưa từng thật sự nghĩ đến chuyện tương lai với ta.

Sau này, có thể là Minh Châu tìm nàng, nói gì đó khiến nàng đổi ý, nên mới chọn ta.

Nàng là Hoàng Đế, chỉ cần nàng mở miệng, ta sao có thể từ chối?

Đó mới là điều sáng suốt.

Nàng từng yêu Tào Thừa, nhưng cũng có thể xuống tay g.i.ế.c Tào Thừa.

Còn ta, nàng vốn không bận tâm đến cảm nhận của ta.

Vì vậy, ta cũng chưa từng ôm hy vọng xa vời gì.

Chỉ cần nàng không hãm hại ta, để ta có thể yên ổn phụng dưỡng mẫu thân đến cuối đời, vậy là ta đã mãn nguyện rồi.

Chỉ là, lời nàng nói hôm nay lại khơi dậy trong ta chút mong đợi vượt quá phận mình.

Hoàng Thượng lại đáp: "Quả thật ngươi và ta là bèo nước gặp nhau, ta trước kia chưa từng nghĩ tới. Nhưng ngay cả chuyện truyền ngôi, những kẻ đó cũng không thể lay động ý định của ta, ngươi cho rằng, họ có thể ép ta trong chuyện nam nữ hay sao?"

Nàng nắm lấy tay ta: "Ngày ta mới vào Hoàng Cung, Huyền Tú đã cố tình chọn ngày tế thần trùng với sinh thần của ta. Khi ấy, ngươi vì ta mà biện giải, ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Tào Thừa khéo ăn khéo nói, nhưng Tào Thừa tuyệt đối sẽ không làm chuyện dại dột như thế. Ngươi và hắn, vốn không giống nhau."

"Biết thuận theo thế cuộc đương nhiên đáng quý, nhưng dũng khí lấy thân lươn bao quản lạch đào cũng vô cùng đáng trân trọng, đủ khiến ai gặp được cũng thấy ấm áp."

Dũng khí thân lươn bao quản lạch đào...

Lòng ta chợt dâng cảm xúc khó tả, cảm thấy câu này có chút tương tự với lời mẫu thân từng nói về cha.

Không, nàng so với mẫu thân, đã uyển chuyển hơn nhiều.

Ta khẽ siết chặt tay, cùng bệ hạ mười ngón đan xen.

Câu trả lời này, ngoài dự kiến của ta, khiến trái tim ta không ngừng nhảy nhót.

Đời người quả thật toàn chuyện khó hiểu. Nhưng lần này, có vẻ ta "nằm không cũng thắng".

Loading...