Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Liễu Vân Sơ - Cuộc Đời Thật Khó Hiểu (5)

Cập nhật lúc: 2025-05-11 14:02:52
Lượt xem: 81

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm thứ ba sau khi Công Chúa đăng cơ.

Ta gặp phải một chuyện ngoài dự liệu.

Ta không cưới được vợ.

Xét về tuổi tác, ta cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi.

 Xét về tướng mạo, ta cũng khôi ngô tuấn tú, phong độ đường hoàng.

Xét về thân phận, ta là Quốc công tôn quý.

Hơn nữa, ta giữ thân trong sạch, không lui tới chốn thanh lâu, cũng không nuôi mỹ cơ thị thiếp.

Với điều kiện như thế, vậy mà ta lại không cưới được vợ.

Tại sao chứ?

Nếu ta không cưới được vợ, thì thiên hạ này còn ai xứng đáng cưới vợ nữa.

Nhưng ta thật sự không cưới được.

Dù có nhờ mai mối đến đâu cầu thân, bên kia cũng chỉ nói nữ nhi nhà mình không xứng với ta.

Hoàn toàn không cho ta cơ hội.

Ta không hiểu, rõ ràng mấy năm trước còn có vô số bà mai tới cửa cầu thân, chỉ là khi đó ta chưa nghĩ đến chuyện đó, nên đều từ chối.

Ta đi tìm mẫu thân, mẫu thân mặc kệ, bảo ta tự mình giải quyết.

Từ sau khi bệ hạ đăng cơ, cữu cữu ta được điều về kinh nhận chức trọng yếu, mẫu thân vốn muốn ở nhà an dưỡng tuổi già, nhưng lại bị bệ hạ ép nhận chức sửa sách.

Giờ mẫu thân ngày ngày vùi mình trong biển sách, làm việc rất hăng say, hoàn toàn quên mất ta.

Cuối cùng, ta đành phải đi tìm Minh Châu, dù sao Minh Châu cũng là nữ tử, lại có không ít bàn bè trong chốn khuê phòng.

Có lẽ từ miệng Minh Châu có thể tìm được nguyên nhân không ai muốn gả cho ta.

Ta vừa nhắc tới chuyện này, Minh Châu liền kinh ngạc kêu lên: "Biểu ca muốn cưới vợ? Tỷ tỷ cũng đồng ý sao? Biểu ca, có phải huynh chọc tỷ tỷ giận rồi không? Hay là đi nhận lỗi với tỷ tỷ đi."

Ta ngơ ngác, việc này liên quan gì tới bệ hạ? Ta cưới vợ sao phải chờ bệ hạ đồng ý?

Ta sao lại phải đi nhận lỗi với bệ hạ?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Vẻ mặt Minh Châu trở nên xấu hổ, cuối cùng ta cũng hiểu ra tình hình.

Thì ra, mọi người đều cho rằng ta là nam sủng của bệ hạ, nên không ai dám gả nữ nhi cho ta.

Mà kẻ đầu sỏ gây hoạ chính là Minh Châu.

Nàng ta cũng không nghĩ thử xem, nếu ta thật sự có gì với bệ hạ, sao ta không ở trong Kinh Thành? Chẳng lẽ ta là ngoại thất không thể công khai sao?

Minh Châu chống chế: "Biểu ca, chuyện này không thể trách ta được. Năm đó huynh và Tào Thừa vì tỷ tỷ mà đánh nhau trước cửa cung, ai cũng biết huynh ái mộ tỷ tỷ, từng có đoạn tình duyên chớp nhoáng với tỷ tỷ."

Ta nghiến răng.

Chết tiệt, năm đó rõ ràng ta bị hãm hại, ngay cả ống tay áo của nàng ấy, ta còn chưa từng chạm vào.

Hơn nữa khi ấy nàng ta còn thiên vị, che chở cho Tào Thừa, chỉ có mình ta bị đánh.

Minh Châu lại nói tiếp: "Huống hồ mấy năm nay, huynh giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc. Mọi người mới càng tin rằng huynh là người của tỷ tỷ."

Cha ta bị xử tử, ta tuy đổi tên đổi họ, không thể nhận ông, nhưng dù sao đó cũng là phụ thân ruột thịt.

Ta âm thầm thủ hiếu ba năm, không gần nữ sắc, chẳng phải cũng hợp tình hợp lý sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/lieu-van-so-cuoc-doi-that-kho-hieu-5.html.]

Sao lại thành ra thế này?

Ta nói với Minh Châu: "Muội tự tung tin đồn, thì chính muội phải đi đính chính."

Minh Châu ấm ức: "Biểu ca, đến nước này rồi, ta có đính chính cũng vô ích. Ai dám mạo hiểm nhận huynh làm rể chứ? Huynh phải để tỷ tỷ tự mình giải thích mới được."

Ta nản lòng rồi, thôi vậy,

Ta cũng không muốn gặp nàng.

Huống hồ nay đã khác xưa, nàng đã là cửu ngũ chí tôn, còn đáng sợ hơn năm đó, ta càng không muốn gặp.

Không cưới vợ cũng chẳng sao, ta sống một mình cũng tốt.

Cứ vậy đi.

Thế nhưng Minh Châu lại nói: "Biểu ca yên tâm, ta gây ra chuyện này, nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, tuyệt đối không để biểu ca cô độc suốt quãng đời còn lại. Ta lập tức đi cầu kiến tỷ tỷ."

Ta muốn kéo Minh Châu lại, nhưng nàng đã nhanh chân rời đi.

Tay ta vươn ra giữa không trung.

Đừng mà.

Ta không muốn đơn độc gặp bệ hạ.

Hoàng Thượng triệu ta vào điện.

Ta lề mề chần chừ một hồi, rồi ôm tâm trạng liều mạng mà đi.

Sống c.h.ế.t có số.

Vào đại điện, ta hành lễ xong, liền cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, thầm cầu nguyện cho mình nhanh được thả ra.

Kết quả bệ hạ lại cất giọng ngay bên tai ta: "Đã lâu không gặp, công tử trở nên khép nép thế."

Ta giật mình kinh hãi, lùi về phía sau.

Ngay sau đó, lại nghe nàng khẽ cười hai tiếng ở bên cạnh.

Nếu là trước kia, chỉ cần nghe thấy tiếng cười này, ta nhất định đã quay đầu bỏ chạy.

Nhưng giờ nàng là Hoàng Đế, ta sợ nàng ghi hận, ngay cả chạy trốn cũng không dám, chỉ đành cắn răng nói: "Xin bệ hạ đừng trêu chọc thần."

Hoàng Thượng ngồi lại chủ vị, nói: "Minh Châu bảo, bởi vì chuyền năm xưa, khiến người ta hiểu lầm, hại Thẩm khanh chịu cảnh không ai dám gả, đến giờ vẫn cô đơn một mình. Trẫm nghe mà áy náy trong lòng."

"Chỉ là, chuyện năm đó có nhiều chuyện không thể nói rõ, nếu càng cố giải thích, e rằng càng khiến tình hình tồi tệ hơn."

Ta vội vàng lắc đầu: "Bệ hạ không cần bận tâm. Thần sống một mình cũng rất tốt, không có ý định cưới vợ."

Chỉ cần nhanh chóng thả ta về là được.

Thế nhưng Hoàng Thượng lại nói: "Hay là trẫm giữ ngươi lại?"

Ta trừng mắt, ý gì đây? Không phải ý ta đang nghĩ đó chứ?

"Minh Châu còn nói, năm đó ngươi và Tào Thừa đánh nhau vì trẫm, mà trẫm lại thiên vị Tào Thừa, khiến ngươi canh cánh trong lòng. Vậy thì sau này nếu có ai gây chuyện với ngươi, trẫm sẽ luôn đứng về phía ngươi, thế nào?"

Không phải nàng thật sự phải lòng ta rồi đó chứ?

Miệng thối, mau từ chối đi!

Ta không muốn ở bên nàng, ta sẽ bị nàng hại c.h.ế.t mất.

Nhưng ta lại buột miệng: "Thật sao? Sau này đều che chở cho ta?"

Chết tiệt, cái miệng thối phản bội ta rồi.

Loading...