VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Liễu Vân Sơ - Cuộc Đời Thật Khó Hiểu (4)
Cập nhật lúc: 2025-05-11 13:39:59
Lượt xem: 89
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặc dù ta đã trở thành Thẩm Thời, nhưng trong Kinh Thành còn rất nhiều người biết ta.
Ta cứ thế mơ mơ hồ hồ mà nhặt được tước vị Quốc Công.
Một bước lên trời, trở thành công thần duy nhất trong Kinh Thành, địa vị tôn quý.
Người ta đều khen ta có ánh mắt tinh tường, gan dạ phi thường, vừa nhìn đã nhận ra tiềm lực của Công Chúa, đoạt được công lao tòng long.
Bọn họ còn nói ta còn thông minh hơn cả “kỳ lân tử” danh tiếng lừng lẫy của Tào gia.
Bởi vì Tào Thừa c.h.ế.t rồi, còn ta thì sống.
Không chỉ sống, mà còn một bước lên mây, hưởng vinh hoa phú quý ngập trời.
Ta mới thật sự là người thông minh nhất thiên hạ.
Không thể không thừa nhận, ta được tâng bốc cũng có chút lâng lâng.
Chỉ có điều... ta cảm thấy mẫu thân mình có lẽ cũng bị lừa rồi.
Mẫu thân hợp tác với Công Chúa tranh đoạt ngai vàng, theo như lời mẫu thân kể, thì hai người đã từng gặp nhau từ trước.
Khi mẫu thân đến bái kiến Công Chúa... không, phải gọi là bệ hạ rồi.
Mẫu thân buột miệng hỏi: "Ngươi là ai?"
Hoàng Thượng đáp: "Phu nhân, ta là Trần Niệm Vi."
Biểu cảm của mẫu thân hết sức phức tạp, liên tiếp gật đầu, nói "Phải phải phải".
Mẫu thân ta rõ ràng chưa từng gặp bệ hạ, điểm này ta vẫn có thể nhận ra được.
Ta có thể từ Liễu Vân Sơ biến thành Thẩm Thời, vậy người khác cũng có thể đổi thành một thân phận khác.
Ta là người thông minh nhất thiên hạ, đừng coi ta là kẻ ngốc!
Thế nhưng mặc cho ta gặng hỏi thế nào, mẫu thân cũng không chịu thừa nhận, chỉ nói người năm đó bà gặp, chính là bệ hạ hiện tại.
Sau đó, mẫu thân lại hỏi ta, có muốn đi gặp phụ thân lần cuối không.
Nói thật, nhắc đến chuyện này, lòng ta lại trĩu nặng.
Giờ ta mới biết, khoảng thời gian trước, sức khoẻ mẫu thân suy yếu là vì trúng độc.
Phụ thân và mẫu thân, từng là đôi thần tiên quyến lữ mà người người ngưỡng mộ.
Sao lại ra nông nỗi ngươi c.h.ế.t ta sống thế này?
Ta cùng mẫu thân đến thăm phụ thân lần cuối.
Phụ thân bị giam trong ngục, ta gọi một tiếng "Phụ thân".
Ông chỉ lạnh lùng ngẩng mắt lên: "Đừng gọi ta là phụ thân, ta không có đứa con ngu ngốc, lòng dạ ác độc như ngươi."
Mẫu thân giáng cho ông một bạt tai, nói: "Con cái giống cha, ngươi còn mặt mũi chê trách con trai à?"
Phụ thân tức đến mặt mày vặn vẹo.
Ta thì chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
Có gì đó... không đúng lắm thì phải?
Gặp mặt lần cuối xong, ta cũng hoàn toàn c.h.ế.t tâm.
Gia đình ba người chúng ta, không thể nào trở về như trước nữa rồi.
Tội danh của ba đại thế gia là mưu phản.
Hoàng Thượng tịch thu gia sản, còn hạ lệnh thiêu huỷ từ đường và gia phả.
Hoàng Thượng tuyên bố, chỉ cần chịu đổi tên đổi họ, đoạn tuyệt với ba đại thế gia, thì sẽ không bị liên luỵ, cũng không ị truy cứu nữa.
Những người đó bị buộc rời khỏi Kinh Thành, tự sinh tự diệt.
Nhưng phần lớn vẫn có thể giữ được mạng.
Khi ta biết chuyện này, còn rất kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/lieu-van-so-cuoc-doi-that-kho-hieu-4.html.]
Bởi ta từng tận mắt chứng kiến sự quyết đoán, tàn nhẫn của bệ hạ.
Bất kể sàng hèn, cao thấp, hễ đã quyết là xử tử ngay tại chỗ, tuyệt đối không chờ đến hôm sau.
Ta còn tưởng nàng sẽ g.i.ế.c sạch để trừ hậu hoạn.
Không ngờ lần này lại ra tay từ bi đến vậy.
Không chỉ thế, Tào Quý Phi cùng Thái Y nảy sinh tình cảm.
Hoàng Thượng thế mà còn chuẩn bị cho Quý Phi một phần hồi môn, cho phép bà tái giá.
Triều đình cũng bắt đầu có thay đổi mới.
Trước đây, muốn làm quan, phải được thế gia tiến cử.
Chỉ cần có người tiến cử là có thể được làm quan.
Bởi vậy, triều đình có rất nhiều kẻ bất tài, học vấn còn kém hơn cả ta.
Bây giờ tuy vẫn có thể tiến cử người khác, nhưng người được tiến cử phải trải qua khảo hạch, dựa vào kết quả mới quyết định bổ nhiệm.
Mà người ra đề khảo hạch chính là Minh Châu.
Minh Châu thân là Công Chúa, tất nhiên từng đi học.
Chẳng qua trước kia không ai nghĩ nàng có thể quang minh chính đại bước lên triều đường, trở thành người nắm giữ đại cục.
Bao gồm cả chính nàng.
Kết quả là, nàng cực kỳ trân trọng cơ hội này, đến mức ngay cả ta - biểu ca của nàng cũng không chịu nể mặt.
Ta thế mà lại trượt kỳ khảo hạch.
Cho nên, tuy mang danh Quốc Công, ta lại chẳng có thực quyền.
Ta còn mua món bánh hạt dẻ mà Minh Châu thích ăn nhất tặng nàng, mong nàng đừng truyền ra việc ta thi trượt.
Minh Châu mặt lạnh, nói không được hối lộ quan chủ khảo.
Không chỉ tịch thu "vật chứng hối lộ", mà còn bắt ta chịu giáo dục tư tưởng nửa canh giờ.
Quả thật là công tư phân minh, sắt đá vô tình.
Nhân cơ hội đó, ta hỏi Minh Châu, liệu có khi nào bệ hạ hiện tại là người khác giả mạo hay không.
Phản ứng của Minh Châu vô cùng khoa trương: "Nói đùa gì vậy? Tỷ tỷ và ta giống nhau như đúc, vừa nhìn đã biết là tỷ muội ruột. Biểu ca, huynh có thể tỉnh táo chút được không? Đừng nói mấy lời linh tinh gây thêm phiền phức."
Không phải, hai người các ngươi chẳng có chút điểm nào giống nhau. Ngươi nhìn ra được chỗ nào giống chứ?
Nhưng nói thế nào Minh Châu cũng không chịu nghe.
Ta thật sự chịu thua rồi.
Chuyện ta thi trượt cuối cùng lại bị Minh Châu lấy ra làm ví dụ, để chứng minh cho sự công bằng của kỳ khảo hạch.
Dĩ nhiên, Minh Châu cũng chừa cho ta chút mặt mũi, không nói thẳng là ta thi trượt.
Chỉ bảo, cho dù là Quốc công, cũng không thể dựa vào thân phận mà trả lời qua loa mấy câu là có thể thông qua khảo hạch.
Chuyện này lập tức gây chấn động dư luận.
Có kẻ nghi ngờ năng lực của ta, nói ta có thể đi tới ngày hôm nay, căn bản không phải do tài trí xuất chúng, mà chỉ là vận may chó ngáp phải ruồi.
Ta phẫn nộ đến cực điểm, quyết tâm vùi đầu đèn sách một trận để thi lại.
Nhưng rất nhanh sau đó, lại có lời đồn mới lan ra.
Có người nói, Quốc công tài trí như thế, sao lại không vượt qua nổi một kỳ khảo hạch nho nhỏ.
Chẳng qua, Quốc công tuổi trẻ đã được phong làm công tước, nếu sau này còn lập thêm công lao, thì bệ hạ biết phong thưởng cái gì đây.
Cho nên, Quốc công thi trượt, kỳ thực là giấu tài.
Đó gọi là đại trí giả ngu.
Nghe cũng có lý, vậy nên ta lại ném sách qua một bên.