Ta quả thật đã cảm nhận được sự thay đổi.
Từ khi mẫu thân giao quyền quản lý phòng bếp, ta không còn được ăn những món mình thích.
Món ăn trong phủ ngày càng nghiêng về khẩu vị của các di nương và đệ đệ, muội muội.
Dù vậy, cũng chưa ảnh hưởng quá lớn đến ta, bởi trong phòng bếp nhỏ của mẫu thân vẫn luôn còn những món ta yêu thích.
Mẫu thân hỏi ta, giờ đã biết quyền quản gia quan trọng chưa.
Ta đâu phải đứa ngốc.
Ta từ lâu đã biết quyền quản gia rất quan trọng.
Ta cũng biết, ta và mẫu thân đã chắn ngang con đường của đám di nương và các đệ muội.
Nhưng mà ta thà chịu chút thiệt thòi trong ăn mặc, cũng không muốn mẫu thân vì những chuyện ấy mà hao tổn thân thể.
Huống chi, ta dù sao cũng là trưởng tử của Liễu gia.
Chỉ cần ta lạnh mặt quát mắng vài câu, bọn hạ nhân liền sợ hãi, không dám làm càn.
Nói cho cùng, công danh lợi lộc, vinh hoa phú quý, cũng chỉ là vật ngoài thân.
Các đệ đệ muốn lấy gì từ Liễu gia thì cứ lấy, ta chỉ mong phụ mẫu và ta, ba người chúng ta, không mang theo mấy vị di nương và đám đệ muội, cùng nhau du ngoạn thiên hạ, thưởng thức núi sông.
Như thế cũng đã là cuộc sống tốt đẹp rồi.
Không có gì quý giá bằng việc gia đình sum vầy bên nhau.
Ta đem tâm nguyện này kể với mẫu thân.
Mẫu thân trầm mặc hồi lâu, bỗng hỏi ta:“Nếu giữa ta và phụ thân con, chỉ có một người được sống, con sẽ chọn ai?”
Ta giật mình, không hiểu vì sao mẫu thân lại hỏi vậy.
Phụ thân và mẫu thân là phu thê cả đời, sao lại đến nông nỗi này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ta cố gắng nghĩ cách hỏi rõ.
Nhưng mẫu thân chỉ phất tay, thở dài: “Con đúng là miếng xa xíu, hỏi cũng như không. Đừng lo chuyện bao đồng nữa. Dù trời có sập xuống, ta cũng sẽ chống cho con. Ai bảo ta là mẫu thân của con chứ.”
Ta cũng có lo chuyện bao động đâu.
Từ đó về sau, tinh thần mẫu thân ngày càng sa sút, thường chỉ một lúc đã lộ vẻ mệt mỏi.
Bất đắc dĩ, người đành phải từng chút từng chút giao quyền quản gia cho các di nương.
Lo lắng cho mẫu thân, ta âm thầm mời đại phu tới hỏi han.
Đại phu nói, có lẽ là dấu hiệu dầu cạn đèn tắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/lieu-van-so-cuoc-doi-that-kho-hieu-2.html.]
Ta mắng ông ta kia một trận nên thân.
Mẫu thân bệnh ngày càng nặng, ta lòng như lửa đốt, chạy khắp Kinh Thành tìm kiếm thuốc thang.
Có người mới mở hiệu thuốc, chuyên bán thuốc bổ.
Nghe nói uống vào có thể cường thân kiện thể, tinh thần phấn chấn.
Chủ tiệm là một cô nương trẻ tuổi, rất mạnh miệng, giá thuốc lại cắt cổ.
Một thang thuốc đủ để gia định bình dân tiêu xài mấy chục năm.
Nghĩ bụng, nếu không có thực lực, sao dám tự tin như vậy?
Để chắc chắn, ta tự mình uống thử một thang, thấy có hiệu quả, mới mua về cho mẫu thân dùng.
Mẫu thân uống vài lần, ta hỏi người có thấy khá hơn chút nào không, bà còn khen ta hiếu thuận.
Vì thế, mẫu thân đích thân tới gặp chủ hiệu thuốc, mua thêm rất nhiều thuốc về.
Ta thấy tinh thần mẫu thân dần dần khôi phục, mừng rỡ trong lòng.
Phương thuốc này thật đáng đồng tiền bát gạo!
Mẫu thân khoẻ lên, lại bận rộn với bao việc.
Còn ta thì bắt đầu tính toán chuyện khác.
Ta vẫn luôn muốn làm nên chút thành tựu, để phụ mẫu nhìn ta bằng con mắt khác xưa.
Chẳng bao lâu, cơ hội đã đến.
Huyền Tú muốn đem Công Chúa đi tế thần.
Hoàng Thượng không nỡ dâng Minh Châu, liền hạ chiếu tìm kiếm Công Chúa lưu lạc nơi dân gian.
Đúng lúc cữu cữu gửi thư cho mẫu thân, nói có lẽ đã tìm thấy Công Chúa.
Mẫu thân giao chuyện này cho ta.
Bà dặn dò:“Công Chúa tuy tìm về để tế thần, nhưng thân phận vẫn là người của hoàng thất. Con phải kính trọng nàng. Nàng bảo con làm gì thì cứ làm theo, đừng để nàng ghi hận trong lòng.”
Ta gật đầu.
Liễu gia ta gia phong nghiêm cẩn, ta sao có thể vô cớ ức h.i.ế.p một tiểu cô nương?
Trước khi lên đường, ta đặc biệt lấy ra gói trà phụ thân từng tặng, mang theo để dọc đường uống.
Gói trà ấy ta luôn trân quý, chỉ khi gặp chuyện hệ trọng mới nỡ lấy ra, tự nhắc nhở mình.
Dù sao cũng là quà của phụ thân, chỉ có chừng ấy, uống một ly sẽ ít đi một ly.