Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

VÁN CỜ CỦA CÔNG CHÚA - Liễu Vân Sơ - Cuộc Đời Thật Khó Hiểu (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-11 08:08:21
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta tên là Liễu Vân Sơ.

Khi ta còn nhỏ, phụ thân rất thương yêu ta.

Ông thường cùng mẫu thân dắt ta ra ngoại ô du ngoạn.

Ông còn cố ý vòng đường xa chỉ để mua cho ta bánh ngọt mà ta thích.

Ông ôm ta vào lòng, dịu dàng nói: “Vân Sơ của ta là đứa trẻ tuyệt vời nhất thiên hạ.”

Về sau, xảy ra rất nhiều chuyện.

Cô cô vào cung làm Hoàng Hậu, phụ thân cũng trở thành gia chủ mới của Liễu gia, dần dần bận rộn hơn.

Ông đến thăm ta và mẫu thân ngày càng ít.

Rồi dần dà, ông cũng không tới nữa.

Ta rất nhớ phụ thân, nên lén trốn học.

Ta biết phụ thân coi trọng việc học của ta, nhất định sẽ mắng ta một trận.

Đến lúc đó, ta làm nũng một chút, phụ thân mắng xong sẽ dẫn ta đi chơi.

Không ngờ, ta lại bắt gặp cảnh phụ thân và mẫu thân cãi nhau.

Ta đứng đó, không biết phải làm sao.

Phụ thân đứng ngay trước mặt ta, chẳng còn chút dịu dàng ngày trước, chỉ lạnh lùng quát: “Thứ chướng mắt, đừng chắn đường, cút đi!”

Ta sợ đến phát khóc, ngồi phịch xuống đất.

Là mẫu thân bế ta dậy.

Còn phụ thân, chẳng thèm liếc ta một cái, cứ thế bỏ đi.

Ngay hôm đó, phụ thân dẫn về phủ một tiểu thiếp.

Rồi chẳng bao lâu sau, người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư...

Ta cũng có thêm đệ đệ, muội muội.

Phụ thân rất yêu thương bọn họ, đã không còn đoái hoài gì tới ta.

Từ đó, mẫu thân cũng không còn gần gũi với phụ thân nữa.

Bà ru rú trong nội viện, không tham dự vào tranh chấp hậu trạch.

Sau này, một đệ đệ của ta được chọn làm bạn đọc của Thái Tử.

Di nương kia đắc ý vô cùng, náo loạn đến trời long đất lở, đòi đoạt quyền quản gia từ tay mẫu thân.

Sự việc ầm ĩ đến mức phụ thân phải ra mặt, nhưng ông lại nghiêng về phía mẫu thân, quở trách di nương kia.

Cuối cùng, đệ đệ ta cũng không được làm bạn đọc của Thái Tử.

Gia phong của Liễu gia nghiêm ngặt, gia quy ghi rõ: Con cháu Liễu gia phải bảo vệ chính thất, không được hành dâm loạn dục, gây hoạ cho gia môn.

Phụ thân vẫn luôn đứng về phía mẫu thân, dù những năm qua phu thê bất hoà.

Mỗi dịp lễ tết, sinh thần, phụ thân vẫn chuẩn bị lễ vật cho mẫu thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/lieu-van-so-cuoc-doi-that-kho-hieu-1.html.]

Trong phủ được thưởng tặng thứ gì quý hiếm, cũng luôn ưu tiên đưa đến tay mẫu thân trước.

Ta không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Nhưng ta cảm thấy, trong lòng phụ thân vẫn có mẫu thân.

Chỉ cần mẫu thân chịu nhượng bộ một chút, có lẽ cả nhà chúng ta sẽ lại vui vẻ như xưa.

Nhưng mẫu thân nói ta ngốc.

Bà nói:“Con tưởng không có phụ thân ngươi ngấm ngầm gật đầu, một thiếp thất dám mơ tưởng đến quyền lực quản gia sao?”

Bà còn nói:“Con tưởng phụ thân con tặng ít quà, nói vài câu khách sáo là trong lòng còn có ta à? Con trai khờ, muốn biết lòng người ra sao, phải xem họ sẵn lòng chia sẻ thứ quan trọng nhất với ai.”

“Cũng may con là con trai, nếu là con gái, ta còn phải lo con bị kẻ xấu dùng chút lợi nhỏ dụ dỗ đi mất.”

Ta nghĩ, mẫu thân chắc chắn đã hiểu lầm phụ thân.

Ta muốn làm nên chuyện gì đó, khiến phụ thân nhìn ta bằng con mắt khác, tự hào về ta, cũng từ đó hoá giải mâu thuẫn giữa hai người.

Nhưng thế nào mới được coi là làm nên chuyện đây?

Còn chưa kịp nghĩ ra, thì mẫu thân đã ngã bệnh.

Nói là bệnh, nhưng lang trung trong phủ bảo thân thể không có gì nghiêm trọng, chỉ là quá mệt mỏi.

Thế nhưng, ta thấy mẫu thân ngày một tiều tuỵ, tinh thần cũng sa sút.

Phụ thân cũng rất lo lắng, mang theo một đống thuốc bổ đến thăm.

Ông nắm tay mẫu thân, khuyên nhủ:“Xem nàng kìa, làm việc tới mức thành ra thế này. Mấy việc lặt vặt trong phủ cứ giao cho người khác làm, giữ gìn thân thể mới là quan trọng.”

Ta cũng phụ hoạ:“Đúng vậy đó, mẫu thân. Người phải chăm sóc sức khoẻ.”

Mẫu thân nhìn ta, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng chỉ khẽ thở dài, rồi gật đầu:“Được, ta cũng mệt mỏi rồi.”

Thế là, mẫu thân giao quyền quản lý phòng bếp trong phủ cho người khác.

Phụ thân rất vui, an ủi mẫu thân mấy câu, còn khen ta trưởng thành hiểu chuyện, tặng ta ít trà quý mà ông cất giữ bấy lâu.

Ta rất vui mừng.

Phụ thân và mẫu thân lạnh nhạt nhau suốt mười năm, bây giờ cuối cùng đã có chút ấm áp.

Mọi chuyện dường như đang dần tốt lên.

Điều đó khiến ta không khỏi nhớ về thời thơ ấu.

Sau khi phụ thân rời đi, ta ở lại chăm sóc mẫu thân.

Thế nhưng mẫu thân lại bắt đầu trách mắng ta:“Lúc cần nói thì im, lúc không cần nói lại lắm lời.”

“Con nghĩ ta giữ chặt quyền quản gia là vì ai? Quyền quản gia nhường đi một phần, sau này cuộc sống của con sẽ càng gian nan thêm một phần. Ta dạy không nổi con, con tự mình cảm nhận đi.”

Cuối cùng, mẫu thân bảo ta đem trà của phụ thân đi vứt.

Ta không nghe lời, lén giấu đi.

Nhiều năm qua, phụ thân chưa từng tặng ta thứ gì, ta không nỡ vứt.

Loading...