Ta hơi nghi ngờ y thuật của Trần Niệm Vi.
Mỗi lần nàng châm cứu cho ta, chỗ này khó chịu, chỗ kia đau đớn.
Chữa xong hết đau đầu lại đến nhức chân.
Cứ dày vò mãi, thật sự rất mệt mỏi.
Nhưng sau đó ta nhận ra, không phải y thuật của nàng kém, mà là quá giỏi, cố tình hành hạ ta.
Nàng lấy cớ trị bệnh, cởi áo ta, nhào nặn ta như nhồi bột.
Nàng cố tình gây tê, khiến ta vô thức mất kiểm soát.
Khi ta bối rối tìm cách che giấu, nàng lại trốn một góc cười khúc khích.
Còn cười thành tiếng.
Nàng thích vẻ bối rối, lúng túng của ta, ngoài mặt lại nghiêm túc nói rằng: "Trị bệnh vốn như thế."
Thế gian sao lại có cô gái tính tình tệ như vậy chứ.
Thế nhưng, từ nàng, ta lại tìm lại được cảm giác được làm người.
Ta và nàng rất hợp nhau.
Nàng không tin thần, ta cũng không tin thần.
Nàng chán ghét Huyền Môn, ta cũng chán ghét Huyền Môn.
Nàng thích trêu chọc ta, mà ta... cũng thích bị nàng trêu chọc.
Sự xuất hiện của nàng khiến lòng ta, vốn đã đầy vẩn đục, hé mở ra một mảnh thanh tịnh.
Ta bắt đầu chìm đắm trong cuộc sống này, thậm chí còn hy vọng nàng mãi không chữa khỏi cho ta.
Nhưng ta biết, đó chỉ là ảo tưởng.
Ta càng ngày càng bất an, lo được lo mất. Nếu nàng biết ta chính là Thần Tử Huyền Tú của Huyền Môn, nàng có còn đối xử với ta như bây giờ không?
Thế nhưng, ta còn chưa đắn đo được bao lâu, nàng đã bất ngờ bảo ta khỏi rồi, nàng phải trở về.
Quá đột ngột, ta chưa kịp chuẩn bị cho cuộc chia ly.
Ta không nỡ rời xa nàng.
Nàng hỏi ta có muốn cùng nàng quay về không, ta thật sự rất muốn gật đầu.
Nhưng ta không thể.
Trên người ta còn mang theo hiểm hoạ, ta không muốn liên luỵ nàng.
Sư phụ ta còn sống ngày nào, ta chẳng thể yên ổn ngày đó.
Vì vậy, ta nói với nàng: "Ta phải trở về g.i.ế.c một người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/van-co-cua-cong-chua-jsxm/huyen-tu-roi-vao-vuc-sau-7.html.]
Nàng nghe xong, không níu kéo lấy một câu, khiến lòng ta chua xót không thôi.
Nàng rốt cuộc chỉ là một tiểu cô nương, việc nàng trêu chọc ta chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, còn ta lại nảy sinh tâm tư khác.
Thật là buồn cười.
Ta định nói rõ thân phận với nàng.
Nhưng vừa mở miệng, nàng đã chửi mắng Huyền Môn một trận, khinh miệt Thần Tử Huyền Tú như rác rưởi.
Nàng nói ta là ngoại lệ, nhưng ta biết rõ, ta căn bản không phải ngoại lệ, mà chính là thủ phạm đầu sỏ.
Ta không dám nói thêm, chỉ trao cho nàng dây hoa mai ta luôn mang theo bên mình.
Cha mẹ ta mất sớm, đây là kỷ vật duy nhất họ để lại, cũng là thứ ta trân quý nhất.
Nó đại diện cho tâm ý chân thành nhất của ta.
Ta hy vọng nàng sống đời yên vui, dù sau này vĩnh viễn không gặp lại, cũng không sao.
Khi nàng xoay hạt châu, hỏi ta có phải Thần Tử Huyền Tú hay không, tim ta như muốn ngừng đập.
Miệng còn nhanh hơn suy nghĩ, ta vội bảo tên ta là Lâm Tú.
Cái tên Lâm Tú gắn liền với quá khứ của ta, từ sau khi thúc thẩm và Lâm Cơ lần lượt qua đời, không còn ai gọi ta như thế nữa.
Nói ra rồi, ngay cả ta cũng ngẩn người.
Sau đó, ta sinh ra chút lòng tham. Nàng đã biết bí mật sâu kín của ta, ta cũng muốn hiểu nàng thêm đôi chút.
Nàng vẫn luôn mang khăn che mặt, ta muốn nhìn thấy dung mạo của nàng…
Không ngờ nàng lại bị dị ứng.
Vì vậy, ta cười nói với nàng: "Không sao, sau này nếu có duyên gặp lại, ta nhất định sẽ nhận ra nàng."
Nàng cũng đùa lại: "Được thôi, nếu ngươi nhận không ra, thì phải trả mạng cho ta."
Ta không để bụng.
Một nữ tử tính cách tồi tệ đến vậy, thiên hạ e rằng khó tìm được người thứ hai, sao ta có thể không nhận ra nàng.
Nàng hài lòng với phản ứng của ta, rồi cho ta xem một thứ khác.
Chính là vết bớt hình hoa mai của nàng.
Ta bỗng cảm thấy vận mệnh thật kỳ diệu.
Thì ra Trần Niệm Vi chính là nàng.
Chính là đứa bé gái ta từng phát hiện khi tìm kiếm Công Chúa năm xưa.
Năm ấy, ta vì không nỡ sát hại người vô tội mà tha mạng cho nàng. Giờ đây, trong lúc ta tuyệt vọng nhất, chính nàng lại là người cứu mạng ta.
Thật là…